“Tiêu Chính Văn! Cậu cút ra đây cho tôi, ông Trần phụng chỉ tới…”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, những tiếng bước chân trầm ổn đã lập tức truyền tới.
Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông nghe thấy tiếng bước chân bên trong biệt thự thì vội vàng đứng lui sang một bên.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chính Văn đã sải bước tới trước cửa, ánh mắt lạnh tanh đánh giá ba người đang đứng trước cửa, nói: “Để thánh chỉ ở lại, mấy người có thể đi rồi!”
Cái gì?
Ông Trần và hai người đàn ông trung niên kia đều sững sờ!
Tiêu Chính Văn đang có ý gì?
“Tiêu Chính Văn, tôi phụng mệnh Thiên Tử đến để…”
“Đưa đây!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng giơ tay ra, trầm giọng nói với ông Trần.
“Tiêu Chính Văn! Tôi là khâm sai!”
Ông Trần vừa mới hô lên, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng cho ông ta một bạt tai, lại lạnh lùng lên tiếng: “Thánh chỉ ở đâu, đưa đây!”
Ông Trần bị Tiêu Chính Văn tát mạnh, vừa ôm lấy một bên má đỏ ửng vừa oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Ông ta không cam tâm!
Tiêu Chính Văn đã không còn bất cứ thực quyền gì nữa, dựa vào đâu mà vẫn vênh váo hung hăng như thế!
Thế nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Tiêu Chính Văn thì trong lòng không khỏi run rẩy!
Dù không muốn nhưng ông ta vẫn run rẩy đưa bản thánh chỉ do chính tay Thiên Tử viết ra.
Đúng lúc này, Khương Vy Nhan vừa trở về từ công ty, xe vừa dừng trước cửa đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn giáng một cái tát lên mặt ông Trần.
Khương Vy Nhan liếc mắt nhìn ông Trần rồi vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chồng à, sao anh lại nổi giận như thế?”
Tiêu Chính Văn ôm thánh chỉ vào trong lòng, sau đó lạnh lùng nói với ông Trần: “Cút!”
Sau đó, anh dìu Khương Vy Nhan cùng đi vào bên trong biệt thự.
Ông Trần và hai người đàn ông trung niên kia tức giận tới mức mặt mày xám như gan lợn.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị Tiêu Chính Văn đuổi đi chỉ với một từ “cút”.
Sự tiếp đón nhiệt tình và niềm nở trong tưởng tượng của họ, còn cả bữa tiệc tối thịnh soạn rõ ràng chỉ là một giấc mộng đẹp!