“Ý của ông là hai chúng ta liên thủ lại, bán đứng vùng ngoài lãnh thổ trước sau đó là tới thế tục, lấy bí mật của di tích Long tộc, sau đó về dưới trướng vùng ngoài vũ trụ, cùng nhau hưởng vinh hoa?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng lên tiếng.
“Không sai! Lẽ nào người giống như tôi và cậu còn phải đi bảo vệ cho đám người bình thường giống như bầy kiến kia sao? Hơn nữa, theo như tôi được biết, cậu đã mất đi quá nửa sinh khí, tuổi thọ cũng chỉ còn lại có mấy chục năm!”
“Nếu như không thể mau chóng đột phá, vậy thì chưa tới mấy chục năm, tính mạng của cậu sẽ chẳng thể giữ nổi nữa, tới lúc đó ai sẽ đi bảo vệ cho bọn họ?”
“Ai sẽ vì thế tục Hoa Quốc mà đối kháng với thế lực cường đại của vùng ngoài vũ trụ? Lẽ nào cậu vẫn còn không hiểu tất cả những việc cậu làm đều chẳng có chút tác dụng nào hay sao?”
Điền Kỵ tiếp tục dụ dỗ.
Thật ra trong mắt Điền Kỵ, mỗi một câu nói của ông ta đều đang nói trúng chỗ đau của Tiêu Chính Văn, đặc biệt là việc Tiêu Chính Văn chỉ còn sống thêm được mấy chục năm nữa, đổi lại là bất cứ ai thì đây cũng đều là chuyện lớn hàng đầu!
Sinh mệnh đối với bất cứ người nào cũng đều hết sức trân quý.
“Ông nói rất có lý!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười gật đầu.
“Vậy ông cảm thấy con người Hồng Ấn thế nào?”
Không để cho Điền Kỵ tiếp tục lên tiếng, Tiêu Chính Văn thẳng thừng chuyển chủ đề, hướng câu chuyện về phía Hồng Ấn!
“Người này tu vi sâu không thể lường, hơn nữa còn dũng cảm mưu trí, không hổ là một đứa con cưng của trời!”, Điền Kỵ lập tức đưa ra một lời đánh giá rất cao dành cho Hồng Ấn!
“Ừ, nói hay lắm! Có điều, đó cũng chỉ là nhận định của ông, trong mắt tôi, ông ta chỉ giống như con kiến, mạng của ông ta chẳng đáng một đồng!”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.
“Ồ?”, Điền Kỵ quay phắt đầu lại, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt hết sức kinh ngạc.
“Những thứ mà ông sùng bái căn bản chắc có sức hấp dẫn gì ở trong mắt tôi!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đứng dậy, chùm sáng khi trước cũng đã hoàn toàn thâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn!
Ngay sau đó, khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng đột ngột dâng cao, hơn nữa còn đang không ngừng lớn mạnh!
“Vùng ngoài vũ trụ? Bọn họ ở trong mắt tôi cũng chỉ như cỏ dại mà thôi! Tiêu Chính Văn tôi muốn bảo vệ cho thế tục Hoa Quốc, muốn bảo vệ cho những người dân bình thường bị ông coi như con kiến kia!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, anh đã tiến lên cảnh giới Thiên Cảnh cấp hai!
Hơn nữa khí tức vẫn đang không ngừng dâng cao hơn nữa.
“Điền Kỵ, dù cho ông xuất phát từ bất cứ lý do gì thì cũng không nên phản bội lại tổ quốc, càng không nên vì lợi ích của bản thân mà khiến cho muôn dân Hoa Quốc phải rơi vào tình cảnh khốn khổ lầm than!”
“Dù ông có rời khỏi thế tục mấy trăm hay thậm chí là mấy nghìn năm, nơi đó vĩnh viễn vẫn là quê hương nơi đã nuôi dưỡng ông!”
“Ông có thể không rơi đầu đổ máu vì mảnh đất đó, thế nhưng ông không nên bán đứng nó!”