Chương 256: Đây mới là uy lực!
Trong phút chốc, bầu không khí trong sảnh chính nhà họ Vân trở nên cực kỳ u ám!
Hai vị tướng quân của nhà họ Vân, Vân Sơn và Vân Hải vội vã trở trở về từ chiến khu Nam Lĩnh trong đêm tối!
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, vừa trở về đã nhìn thấy nhà họ Vân trở thành bộ dạng như thế này!
Đây là gia tộc giàu có nhất ở tỉnh Vân, là bầu trởi của tỉnh Vân!
Là kẻ nào dám to gan lớn mật ép nhà họ Vân vào đường chết như thế này?
Vân Sơn và Vân Hải đều khoảng tầm hơn bốn tươi tuổi, mặc quân phục màu đen, trên vai mang quân hàm trung tướng và thượng tướng chói lọi!
Vân Sơn có khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt lạnh lùng, mày rậm mắt hổ, toàn thân toát ra luồng sát khí bức người, là thượng tướng cấp ba sao!
Vân Hải có khuôn mặt dài, lông mày kiếm mắt sao, trên người tỏa ra luồng sát khí đáng sợ, là trung tướng cấp hai sao!
Hai người này dẫn theo cận vệ của mình, xuất hiện ở sảnh chính của nhà họ Vân, nhanh chóng đảo mắt một lượt, quan sát xung quanh!
Vân Sơn bước lên trước, nhìn thấy Vân Cảnh Long và Vân Tịnh Thù đang quỳ trên mặt đất cùng với đám người đại diện nhà họ Vân, ánh mắt ông ta lạnh lẽo, bước tới gần chỗ Tiêu Chính Văn đang ngồi trên vị trí chủ tọa của nhà họ Vân, ông ta phẫn nộ gầm lên: “Mày là ai? Sao lại dám xông vào sơn trang nhà họ Vân tao, còn muốn nhà họ Vân tao rút khỏi tỉnh Vân? Mày có biết, nhà họ Vân tao là gia tộc như thế nào không?”
Bởi vì khoảng cách và ánh sáng không đủ, Vân Sơn và Vân Hải không nhìn rõ bộ quân phục mà Tiêu Chính Văn đang mặc, cũng không nhìn thấy phù hiệu trên vai Tiêu Chính Văn là phù hiệu gì!
Bởi vì ánh sáng toát ra từ chiếc phù hiệu đó quá mạnh, quá chói mắt!
Lúc này, Vân Cảnh Long nhìn thấy hai người con trai của mình quay về, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức bò dậy, hét lớn: “Vân Sơn, Vân Hải, các con cuối cùng cũng quay về… quay về rồi, các con nhất định phải làm chủ cho nhà họ Vân chúng ta…”
Vân Sơn vội vàng đi tới, đỡ người bố già của mình dậy, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bố, bố yên tâm, cho dù là ai cũng không được phép ra lệnh cho nhà họ Vân chúng ta rút khỏi tỉnh Vân! Cho dù là ông trời cũng không được! Có con và em trai ở đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
“Tốt! Tốt lắm!”, ánh mắt Vân Cảnh Long tràn đầy hi vọng.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người con của mình quay về từ chiến khu, tâm trạng lo lắng của cụ ta đã bình ổn trở lại.
Tiêu Chính Văn, chủ soái Bắc Lương?
Thế thì sao nào?
Nhà họ Vân có tận hai tướng quân!
Phía sau bọn họ là chủ soái Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh!
Cho dù quân hàm và địa vị của Tiêu Chính Văn cao hơn Vân Sơn và Vân Hải, nhưng ở đây, hắn cũng không dám ra ta với hai vị tướng quân của chiến khu Nam Lĩnh.
Hơn nữa, nếu chủ soái Bắc Lương tấn công hai vị tướng quân của chiến khu Nam Lĩnh, chuyện đó chẳng phải sẽ gây ra xung đột với chiến khu Nam Lĩnh sao?
Hậu quả như vậy hoàn toàn không hề tầm thường!
Đây là lý do vì sao Vân Cảnh Long đã thông báo cho Vân Sơn và Vân Hải từ sớm.
Vốn dĩ cụ ta chỉ muốn mượn uy danh của Vân Sơn và Vân Hải ở chiến khu Nam Lĩnh để uy hiếp đám người nhỏ bé đến từ Tu Hà!
Không ngờ rằng thân phận của tên Tiêu Chính Văn này lại không hề tầm thường!
Lúc này, sắc mặt Vân Hải u ám, ông ta nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế gia chủ, lạnh lùng nói: “Mày, còn không mau cút xuống đây!”
“Xoẹt!”
Thân hình của Long Nhị lập tức lóe lên trước mặt Tiêu Chính Văn, tay phải cầm kiếm giắt ở thắt lưng, sát khí ngút trời bộc phát!
“Xì xào!”
Khi nhìn thấy Long Nhị, ánh mắt của Vân Sơn và Vân Hải đột nhiên nhíu chặt lại!
Bởi vì bọn họ đã nhận ra quân phục của Lọng Nhị, còn có quân hàm trên vai anh ta!
Thượng tướng cấp hai sao!
Là thượng tướng cấp hai sao!
Chuyện… chuyện này là thế nào?
Nhà họ Vân đắc tội với một vị thượng tướng cấp hai sao?
Hơn nữa, nhìn cách thiết kế bộ quân phục này hình như là của chiến khu Bắc Lương!
Vân Hải lập tức sa sẩm mặt mày, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi hoặc, hỏi: “Mày cũng là một thượng tướng?”
Long Nhị lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người Vân Hải và Vân Sơn, trầm giọng nói: “Bản tướng, Long Nhị, thuộc chiến khu Bắc Lương! Quân hàm thượng tướng cấp hai sao!”
Bùm!
Câu giới thiệu đơn giản này khiến Vân Long và Vân Hải xây xẩm mặt mày, vội vàng hít thở sâu!
Thượng tướng Long Nhị, một trong số tám vị Long Tướng dưới trướng của chủ soái Bắc Lương!
Anh ta đáng ra phải ở chiến khu Bắc Lương chứ?
Vân Sơn và Vân Hải trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi tột độ!
Bởi vì, nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì vị thượng tướng Long Nhị trước mặt này là người có thực lực của chiến thần cấp bốn sao!
Tuyệt đối không thể đánh giá thấp được!
Lúc này, Long Nhị bình thản nói: “Chủ soái nhà tôi muốn nhà họ Vân rút khỏi tỉnh Vân, hai vị tướng quân có ý kiến gì không?”
Chủ soái nhà tôi?
Bùm!
Câu nói này mới khiến Vân Sơn và Vân Hải sửng sốt nhất!
Đột nhiên, ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế gia chủ!
Người đàn ông trẻ tuổi đó… là chủ soái của Long Nhị!
Vậy chẳng phải hắn là chủ soái Bắc Lương sao?
Hít hà!
Vân Sơn và Vân Hải lại hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn và kinh ngạc!
“Mày… mày là vua Bắc Lương?”, Vân Sơn nói, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Tiêu Chính Văn bình thản đứng dậy, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, đi thẳng tới trước mặt hai người Vân Sơn và Vân Hải, chắp tay sau lưng, trên người tỏa ra một luồng sát khí bức người, khiến cho hô hấp của Vân Sơn và Vân Hải đình trệ!
Sát khí mạnh quá!
Luồng sát khí này còn mạnh hơn chủ soái Hắc Long vài phần!
Đây… đây là uy lực của chủ soái!
Vượt qua hào quang của thiên soái cấp bốn sao!
Chẳng phải là… long soái cấp năm sao sao?
Bùm!
Trong phút chốc, Vân Sơn và Vân Hải không thể nào chịu đựng được luồng sát khí mạnh mẽ như sóng thần trên người Tiêu Chính Văn, quỳ rạp một chân xuống đất!
Hai tiếng ‘phịch’ vang lên!
Gạch lát sàn dưới đầu gối của Vân Sơn và Vân Hải lập tức vỡ tan tành!
Những cột đá xung quanh, khung gỗ, bàn ghế, bộ ấm trà lúc này đều nứt ra mấy vết dưới sức ép khủng khiếp toát ra từ người Tiêu Chính Văn!
Quá đáng sợ!
Luồng sát khí này có phải người bình thường nữa không?
Vân Sơn và Vân Hải dù sao cũng là trung tướng cấp hai sao và thượng tướng cấp ba sao!
Càng đớn sợ hơn là…
Vân Sơn còn là chuẩn chiến thần tôn kính cấp một sao!
Quân hàm có lúc không tương xứng với sức mạnh!
Có quân hàm cấp vài sao cũng không đánh giá được thực lực của chiến thần mấy cấp sao, bởi vì, có người là văn tướng!
Mà Vân Sơn là một võ tướng thực sự!
Không lâu trước đây ông ta đã vượt qua khóa huấn luyện của chiến bộ Hoa Quốc, gia nhập vào hàng ngũ chuẩn chiến thần cấp một sao!
Chiến thần đấy!
Đó là sự tồn tại tối cao, có thể một mình chiến đầu với hàng chục nghìn người!
Thậm chí, một ánh mắt cũng đủ để khiến binh vương khiếp sợ!
Tuy nhiên, dù là chiến thần như vậy, dưới sát khí mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn cũng bị ép phải quỳ xuống!
“Ông đoán không sai, bản soái chính là vua Bắc Lương!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hét lớn, anh cau mày nhìn hai người Vân Sơn và Vân Hải đang quỳ gối trước mặt mình!
Vân Hải là một vị văn tướng!
Nếu như không phải đã trải qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt ở chiến khu Nam Lĩnh, sợ rằng lúc này ông ta đã giống như những người khác, bị luồng sát khí đáng sợ trên người Tiêu Chính Văn làm cho chấn động, phun ra mấy ngụm máu rồi!
“Mạt tướng, Vân Sơn, Vân Hải… tham kiến chủ soái Bắc Lương!”
Hai người Vân Sơn và Vân Hải chỉ có thể quỳ một chân xuống và hét lớn!
Lúc này, Tiêu Chính Văn thu lại luồng sát khí trên người!
Trong phút chốc, cơ thể Vân Sơn và Vân Hải như được giải tỏa, cả người mềm nhũn ra, khắp người đầm đìa mồ hôi, không ngừng thở hổn hển!
Còn Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nhà họ Vân tự mình rút khỏi tỉnh Vân, hai người các ông có ý kiến gì không?”
Vân Sơn ngây ra, đang định lên tiếng.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không cho ông ta cơ hội mở miệng, anh lạnh lùng nói tiếp: “Nếu như có ý kiến, ông có thể đi tố cáo với bên phía Hắc Long! Bảo Hắc Long đến đây nói chuyện với bản soái! Trước đó, nhà họ Vân bắt buộc phải rút khỏi tỉnh Vân! Thời hạn ba ngày! Sau ba ngày, nếu như ở tỉnh Vân vẫn còn lưu lại bất kỳ thế lực nào của nhà họ Vân, ba trăm nghìn kỵ binh Bắc Lương của bản soái sẽ san bằng thành phố Vân Hải này!”