Chả trách nhà họ Phương dám công khai phản đối nhà họ Khổng, chỉ dựa vào căn cơ này thôi cũng tuyệt đối không phải là thứ mà các thế gia khác có thể so bì!
Nhìn thấy đòn đánh toàn lực của mình bị một bảo vật của nhà họ Phương hoá giải một cách dễ dàng, ngay cả Khổng Cập cũng khẽ nhíu mày.
Thế nhưng Nguỵ Tiên đỉnh cao dẫu sao cũng không giống với cao thủ Thiên Cảnh thông thường, ra tay là có thể khuấy đảo gió mây, trên tới trời, dưới tới hoàng tuyền đều phát ra từng trận chấn động kịch liệt!
Đất trời giống như nháy mắt tiến vào trong hỗn loạn, cảm tưởng như đất trời một phương này ngay giây sau sẽ sụp đổ luôn vậy!
“Hừ!”
Khổng Cập gầm lên đầy phẫn nộ, cuộn trúc trong tay cũng theo đó mở ra, một luồng khí viễn cổ cứ thế đổ ập xuống!
Thế mà lại áp chế ngược lại khí tức của Lạc Bảo Kim Tiền!
Một tia sáng màu máu loé ra từ trong cuộn trúc thượng cổ đó, lao thẳng về phía biệt viện nhà họ Phương!
Soạt!
Ánh máu bao phủ hết cả bầu trời, bao trùm trọn vẹn ánh hào quang màu vàng ngợp trời kia!
Ở một bên khác, ông lão trong hang núi khi trước đang chiến đấu với kiếm sĩ Hoàng Kim!
Ánh sáng từ kiếm đỡ lấy đất trời giống như thiên đao, bừng bừng sát khí, chém ngang bầu trời!
Ngay sau đó, khí tức của kiếm sĩ Hoàng Kim lập tức dâng lên, một tia sáng trắng thần thánh bao trùm lấy ông lão phía bên dưới!
“Hừ! Căn cơ của nhà họ Phương chúng tôi đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng?”, đúng vào lúc này, ông lão đó của nhà họ Phương đột nhiên gầm lên, liếc nhìn bốn phương và nói.
Ông cụ nhà họ Phương giơ tay lên, một miếng sắt màu đen bay đến, hơn nữa gặp gió sẽ bay lên, thoáng chốc đã cao mấy trăm mét, mấy ngàn mét như một chiếc rìu khổng lồ.
Đây là sắt đen thật, hơn nữa là vật trời sinh đất sinh.
Nghe nói miếng sắt đen này là vật được để lại khi Bàn Cổ khai thiên năm đó, bởi vì miếng sắt đen này nên thế gian mới có đồng và sắt.
Người đời sau gọi là sắt mẹ.
“Nhà họ Phương thế mà tìm được miếng sắt mẹ?”
“Chẳng phải sau khi Bàn Cổ khai thiên thì sắt mẹ đã tan vào đất rồi sao? Sao lại xuất hiện trong tay nhà họ Phương?”