Chương 109: Để anh ta mở rộng tầm mắt
Tiêu Chính Văn nói vậy khiến đám người xung quanh đều sửng sốt, sắc mặt rất khó coi!
Bao Bộ Nghĩa nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng hừ một tiếng, giễu cợt nói: “Anh nói gì? Ba trăm nghìn không đắt á? Ha ha! Đúng là đồ mặt dày! Đây chỉ là phí phòng bao, có nghe rõ không? Phí phòng bao đấy! Đồ vô dụng!”
Bao Bộ Nghĩa sắp tức chết rồi, hắn chỉ ước gì có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất đánh anh một trận tơi bời!
Nhưng hắn không muốn thất thố trước mặt Khương Vy Nhan và bố mẹ của cô!
Từ Phân cũng kéo Tiêu Chính Văn lại, tức giận nhìn anh quát: “Tiêu Chính Văn! Cậu không lên tiếng cũng không ai nói cậu câm đâu! Đây là khách sạn lớn năm sao, phí phòng bao cũng phải là ba trăm nghìn, cậu lấy đâu ra ba trăm nghìn mà nói vậy chứ?”
“Đúng vậy! Tiêu Chính Văn, anh đừng đố kỵ mà chuốc lấy phiền phức nữa! Thiếu gia Bao nhà người ta ưu tú hơn anh, anh cứ thành thật đi theo sau mông bọn tôi để ăn một bữa cơm là được rồi! Lát nữa, nếu anh cảm thấy mất mặt quá thì có thể chủ động rời đi trước, để chúng tôi bớt phải nói nhiều!”, Khương Thần hùa theo chế nhạo anh, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Khương Học Bác lạnh lùng hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, trong lòng càng thêm chán ghét và bất mãn với Tiêu Chính Văn.
Sao mà cái tên tứ chi phát triển, hành động bốc đồng, nói năng chẳng để ý để tứ này lại có thể làm con rể mình vậy chứ? Sao có thể cho Khương Vy Nhan một tương lai tốt đẹp được?
Càng nghĩ như vậy, Khương Học Bác càng cảm thấy Từ Phân nói rất có lý, ông ta phải mau chóng tìm một chỗ dựa cho Khương Vy Nhan mới được!
Ít nhất phải giống như thiếu gia Bao này chứ!
Bên này, Khương Vy Nhan ôm Na Na vào lòng, cũng nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chính Văn rồi thì thầm: “Anh bớt nói vài câu đi, em biết anh không thích anh ta, em cũng không thích nhưng đây là ý của bố mẹ em, ăn xong bữa cơm này chúng ta sẽ đi ngay”.
Nhìn Khương Vy Nhan khó xử, Tiêu Chính Văn bất lực gật đầu.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, Bao Bộ Nghĩa đắc ý bước vào khách sạn trước.
Sau đó đám người Khương Học Bác cũng đi theo vào trong, vừa bước vào cửa, họ kinh ngạc vì sự trang trí xa hoa của khách sạn.
Đập vào mắt là khung cảnh hoa lệ lộng lẫy, trên tường còn chạm trổ một bức rồng phượng, khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh, rất chói mắt!
“Ôi! Không hổ danh là khách sạn năm sao, cả đời này tôi chưa bao giờ được đến đây! Lần này thực sự được nhờ thiếu gia Bao rồi!”, Từ Phân hệt như một người nhà quê, cứ nhìn đông nhìn tây, không kiềm chế được sự vui mừng và kích động của mình.
Cuối cùng bà ta cũng tìm đúng con rể tương lai rồi!
Khương Thần cũng kích động nhìn đông ngó tây, thậm chí cậu ta còn lấy điện thoại ra liên tục chụp ảnh, sau đó đăng lên mạng xã hội, còn kèm theo vị trí.
Làm màu rất tốt!
Dù sao khách sạn Maria không phải là nơi người bình thường có thể bước vào!
Phòng bao bình thường đều có giá mười nghìn tệ!
Phí phòng bao đắt hơn một chút là từ năm mươi nghìn đến một trăm nghìn tệ!
Đắt nhất dĩ nhiên là căn phòng cao cấp mà Bao Bộ Nghĩa đã đặt, có thể nhìn bao quát một nửa cảnh đẹp và sự hào nhoáng thành phố của Tu Hà!
Chẳng mấy chốc, họ được nhân viên phục vụ nữa dẫn đi vào thang máy để lên tầng cao nhất. Bước vào căn phòng bao lớn nhất, sang trọng nhất, có diện tích ba trăm mét vuông của khách sạn Maria này!
Vô cùng sang trọng!
Phòng bao này có đầy đủ tiện nghi, có chỗ ăn cơm, nơi nghỉ ngơi, nơi tiếp khách, còn có một ban công ngoài trời. Trên ban công còn có hồ bơi rộng lớn, nước hồ bơi trong xanh phản chiếu ánh đèn của thành phố về đêm.
Đứng trên ban công có thể cảm nhận được làn gió ấm áp và tầm nhìn bao quát các tòa nhà cao lầu trong vòng vài kilomet!
“Cô, chú, Vy Nhan, mọi người cứ ngồi tự nhiên”, Bao Bộ Nghĩa rất khách sáo không ngồi xuống ngay.
Từ Phân cười tươi như hoa nói: “Ôi, thiếu gia Bao thật lễ phép, còn biết để người lớn ngồi trước, cô càng lúc càng thích một đứa con rể như cháu rồi”.
Dứt lời Từ Phân, Khương Học Bác và Khương Thần cũng ngồi xuống trước. Vừa ngồi xuống, Từ Phân kích động sờ cái ghế bên dưới nói: “Ôi trời, cái ghế này được làm bằng da thật à? Này này… cũng xa hoa quá nhỉ…”
Bao Bộ Nghĩa ngồi vào ghế chính giữa, dửng dưng nói: “Tất nhiên, nếu không phòng bao này cũng không có giá ba trăm nghìn tệ. Cái ghế này mỗi ngày đều được đổi, một cái là năm mươi nghìn tệ, e rằng đây là cái giá cực kỳ cao với những người làm công ăn lương bình thường nào đó!”
Lúc nói câu này, Bao Bộ Nghĩa cố ý chế nhạo nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na ngồi ở đằng kia.
Tiêu Chính Văn đang cho Na Na ngồi giữa anh và Khương Vy Nhan, lúc này nghe Bao bộ Nghĩa xỉa xói mình như vậy, anh cũng chỉ thờ ơ cười không đáp lời.
Ngược lại Từ Phần chớp lấy thời cơ đáp: “Ôi, thiếu gia Bao à, cháu đánh giá cao thằng vô dụng này rồi! Cậu ta nào có công việc gì, đến giờ tôi thấy cậu ta cứ rảnh rỗi, cũng không biết ra ngoài tìm việc mà làm, tức chết chúng tôi rồi!”
Vừa nghe nói vậy, Bao Bộ Nghĩa đắc ý cười khẩy, chế nhạo hỏi: “Không phải chứ cô? Anh ta vẫn chưa có công việc à?”
Bao Bộ Nghĩa cảm thấy rất sảng khoái!
Không ngờ con chó hoang này không có cả công việc, vậy chẳng phải cơ hội mình có được Khương Vy Nhan càng cao sao?
Sao Khương Vy Nhan có thể ở cùng cái tên vô dụng này cả đời được chứ?
Thế nên Bao Bộ Nghĩa cực kỳ đắc ý cười nói: “Thế này đi, Tiêu Chính Văn, nhà tôi mở công ty, có mấy nhà máy, hay là tôi giới thiệu anh đến trông coi nhà máy hoặc trông coi nhà kho, anh thấy thế nào? Anh yên tâm đi, nể mặt cô, chú và Khương Vy Nhan, tôi sẽ ngoại lệ phát tiền lương cao cho anh, sáu nghìn tệ? Lương như này ở Tu Hà cũng xem như là cao rồi đấy, anh có muốn thử không?”
Vừa nghe hắn nói vậy, Từ Phân vội nói: “Tiêu Chính Văn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau cảm ơn thiếu gia Bao đi!”
“Phải đó! Thiếu gia Bao sắp xếp công việc cho anh thì anh nên cảm ơn anh ấy chứ!”, Khương Thần nói hùa theo.
Lúc này sắc mặt Khương Vy Nhan đã rất khó coi, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, Bao Bộ Nghĩa này cứ hạ thấp Tiêu Chính Văn, cô đã sắp không thể ngồi yên được nữa.
Suy cho cùng Tiêu Chính Văn là chồng của mình, hạ thấp anh vậy chẳng phải đang hạ thấp mình sao?
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại thờ ơ nói: “Cảm ơn ý tốt của thiếu gia Bao nhưng tôi không cần. Hơn nữa, dù tôi không có công việc cũng giỏi hơn anh”.
Anh nói câu này khiến Bao Bộ Nghĩa không vui, nhưng bề ngoài hắn tỏ ra rất bình tĩnh, cười nhạt nói: “Tiêu Chính Văn, đừng thấy vì có Khương Vy Nhan ở đây mà anh cố chấp. Ở Tu Hà mà không có công việc thì sống thế nào? Còn bảo giỏi hơn cả tôi? Anh cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì”.
“Đủ rồi!”, Khương Vy Nhan lạnh lùng nói: “Thiếu gia Bao, dù sao Tiêu Chính Văn cũng là chồng tôi, anh cứ giễu cợt anh ấy như vậy thì tôi sẽ đi đấy!”
Nói xong Khương Vy Nhan định đứng dậy rời đi.
Từ Phân vội vã kéo cô lại tức giận mắng: “Cô làm gì vậy? Thiếu gia Bao mời ăn cơm mà cô còn định bỏ đi sao? Ngồi xuống cho tôi! Chỉ là một con chó hoang mà thôi, cô bảo vệ cậu ta làm gì? Phải để cậu ta thấy cách biệt giữa cậu ta và thiếu gia Bao như thế nào, cũng để cô thấy ai mới là nơi nương tựa trong tương lai của cô!”