“Nếu cô còn dám nói thêm một lời nào nữa, chúng tôi sẽ lập tức bắt cô và trừng trị theo pháp luật!”
Hai thành viên đội chấp pháp bên cạnh Bồi Thanh Minh rút còng ra, nhìn Chu Lâm Lâm với ánh mắt hung dữ.
“Thi thể ở đâu?”
Tiêu Chính Văn tiếp tục không để ý đến đám người Bồi Thanh Minh, quay lại hỏi Chu Lâm Lâm.
“Thi thể đã bị bọn họ mang đi rồi!”
Chu Lâm Lâm tức giận trừng mắt nhìn Bồi Thanh Minh.
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Bồi Thanh Minh, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chỉ là một người dân bình thường, anh có tư cách gì mà khám nghiệm tử thi!”
“Bây giờ, không chỉ có người chết trong tiệm ngọc của anh, mà hàng triệu tệ tiền mặt trên người họ cũng biến mất, điều này chứng tỏ cửa tiệm này của anh có vấn đề!”
“Nếu anh không có một lời giải thích rõ ràng thì đừng nói đến chuyện cửa tiệm này không thể mở lại mà ngay cả anh cũng đừng hòng tẩu thoát!”
Bồi Thanh Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi nói này, người ta mở tiệm bán ngọc, cho dù muốn giết người cướp hàng thì cũng không thể làm chuyện như vậy trong cửa tiệm của chính mình được, điều này thật vô lý!”
“Đúng vậy, trong cửa hàng còn có người chết, đây chẳng phải là muốn bị bắt sao?”
Một vài người hóng hớt chuyện cũng không chịu đựng nổi, lần lượt đặt câu hỏi.
“Bây giờ tình tiết vụ án vẫn chưa rõ ràng, không cần đến đám dân thường các người chĩa mõm vào! Ai dám nói nửa lời thì sẽ bị trừng trị cùng tội danh, giết ngay tại chỗ!”
Bồi Thanh Minh giống như con chó bị giẫm phải đuôi, lạnh giọng quát mắng với vẻ mặt hung dữ.
Đừng nói đến những người dân bình thường mà ngay cả chủ tịch thành phố Sơn Thành cũng phải nể mặt gã.
Nhưng không ngờ, bây giờ mấy người dân bình thường này lại dám chất vấn gã.
“Hừ! Ba người kia rõ ràng là bị hai người này giết! Đối với cao thủ cảnh giới Thiên Vương, giết người rồi khống chế đồ vật dễ như trở bàn tay”.
“Hơn nữa, tại sao các người chỉ lục soát chúng tôi, lúc đó hai người kia cũng ở trong tiệm mà! Tôi dám nói bây giờ khoản tiền kia đang ở trên người bọn họ!”
Chu Lâm Lâm chỉ vào hai vị võ giả đang xem trò vui kia, lạnh lùng nói.
“Hỗn láo!”
Bồi Thanh Minh trừng mắt, nghiến răng gầm lên: “Cô đang dạy chúng tôi phải làm gì sao?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Bồi Thanh Minh, khẽ cười nhạo.
Đối phương rõ ràng là muốn đổ tội cho anh, sau đó trong quá trình điều tra xét xử sẽ bí mật xử lý anh, rồi vụ án này sẽ không thể đảo ngược được nữa.
Tiêu Chính Văn sao có thể trơ mắt nhìn thủ đoạn bỉ ổi này được!