Trần Cương bước tới chào hỏi ông cụ trước, sau đó anh ta và cậu thanh niên kia cùng đỡ ông cụ tới ngồi xuống ghế.
Tiêu Chính Văn nói với ông cụ: “Chào ông! Không biết ông có thể nghe hiểu tiếng Hoa Quốc không?”
“Tiếng Hoa Quốc, tiếng Vy Hào, tiếng Ưng Quốc, tôi có thể nghe hiểu cả, cũng đều biết nói!”
Ông cụ vừa nói vừa ngước mắt đánh giá Tiêu Chính Văn.
Càng nhìn, ông cụ càng cau mày chặt hơn, một lúc sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Chàng trai, cậu tới tìm tôi rốt cuộc là vì việc gì vậy?”
“Thưa ông, không giấu giếm gì, tôi muốn vào kim tự tháp, Hoa Quốc chúng tôi có một thương nhân bị người khác nhốt trong kim tự tháp với ý đồ xấu, nhưng nước Lý có đến mấy trăm kim tự tháp, chúng tôi khó có thể ứng cứu trong khoảng thời gian ngắn!”
Tiêu Chính Văn không hề giấu giếm mà nói rõ ý định của mình.
“Ồ? Cậu đến để cứu người à?”
Trong mắt ông cụ ngập tràn vẻ hoài nghi.
Trong mắt cụ ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường mà cũng muốn cứu người từ trong kim tự tháp của nước Lý sao?
Chẳng khác gì tự tìm đến cái chết!
“Đúng, nhưng trước tiên chúng tôi muốn tìm hiểu rõ ông ta bị nhốt ở đâu, vậy nên không thể không vào kim tự tháp, nếu tuỳ tiện xông vào thì quá là không phải phép!”
Tiêu Chính Văn nói với vẻ rất khách khí.
Ông cụ khẽ gật đầu, giơ ba ngón tay lên nói: “Có thể giấu người, hoặc là có thể bắt nhốt tội phạm chỉ có ba toà, một là Sư Thân Nhân Diện của Pharaoh Tutankhamun, hai là tháp Đại Kim của Pharaoh Lazoti và ba là miếu thần Hades!”
Miếu thần Hades?
Dương Linh Nhi khẽ nhíu đôi mày thanh tú nói: "Thưa ông, tôi mạo muội hỏi một câu, miếu thần Hades cũng là kim tự tháp sao? Ông ta không phải là Thần Chết...”
"Thần Minh!"
Không đợi Dương Linh Nhi nói xong, Tiêu Chính Văn vội vàng sửa lại.
Ở nước Lý, không thể gọi Hades là Thần Chết, việc đó được coi là bất kính với thần linh của nước Lý!