So với Khương Vy Nhan thì bốn gia tộc lớn suýt cười phá lên khi nghe được tin Tiêu Chính Văn gặp nạn.
Nhất là Đông Phương Tiếu, vừa nhìn tin tức trên tivi vừa cười khẩy: “Thằng nhóc Tiêu Chính Văn quả nhiên đã chết trong Lôi Hải Côn Luân, ha ha!”
“Cụ tổ, đó cũng có nghĩa là chúng ta có thể làm thế với nhà họ Tiêu…”
Đông Phương Tiếu lắc đầu nói: “Lúc này không thể động vào nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn vừa chết uy danh vẫn còn, ai dám bước ra làm chim đầu đàn thì người đó sẽ chết rất khó coi”.
“Không chỉ đắc tội với Thiên Tử mà còn đắc tội với hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc. Mặc dù thế lực nhà họ Đông Phương lớn mạnh, nhưng đạo lý nước có thể dâng, thuyền có thể lật mãi mãi không thay đổi”.
“Nhưng khi Thiên Tử Các bàn luận, phải căn dặn người của chúng ta không thể đồng ý thăng quan tiến chức cho Khương Vy Nhan và người nhà của Tiêu Chính Văn”.
Đông Phương Tiếu nói.
Một khi người nhà của Tiêu Chính Văn được thăng chức, ít nhất là trước khi Thiên Tử mất, không ai có thể làm lung lay căn cơ của nhà họ Tiêu.
Thiên Tử mới còn đang trong độ tuổi trẻ, sống thêm mấy chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
Mấy chục năm sau, thế hệ tiếp theo của nhà họ Tiêu đã trưởng thành, ai dám đảm bảo con trai, con gái của Tiêu Chính Văn không trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn của bốn gia tộc lớn?
Không chỉ là Đông Phương Tiếu mà ba gia tộc lớn còn lại cũng ra lệnh y hệt như thế với người thân cận trong quan chức của mình.
Lúc này ở Thiên Tử Các.
“Các vị còn ý kiến gì nữa không?”
Sau khi cung nhân đọc xong lệnh của Thiên Tử, Thiên Tử mới lên tiếng nói.
Vừa dứt lời, các quan chức lập tức thì thầm to nhỏ với nhau.
Ai cũng biết Thiên Tử đang muốn bảo vệ người nhà Tiêu Chính Văn.
Có lệnh thăng quan tiến chức, ai dám động vào con của Tiêu Chính Văn thì đang đối đầu với Thiên Tử, chống lại cả giới chính trị.
Ý của Thiên Tử đã rất rõ ràng, đảm bảo cho con của Tiêu Chính Văn bình an trưởng thành.
Đảm bảo cho Khương Vy Nhan nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền.
“Thiên Tử, thuộc hạ có ý kiến”.
Một ông lão tiến lên trước một bước cúi người nói với Thiên Tử: “Chúng ta đều ghi tạc không quên công lao của Tiêu Chính Văn, nhưng ưu đãi với Tiêu Chính Văn như thế có hơi quá không?”
“Đầu tiên, người có công với đất nước là Tiêu Chính Văn chứ không phải Khương Vy Nhan, tại sao lại phong cô ta là Quốc Phu Nhân? Hơn nữa con trai nhỏ của Tiêu Chính Văn vừa chào đời chưa tròn một tháng lại được làm Vương Tước, có làm trái chế độ của tổ tiên không?”
Người này vừa nói thế lập tức có mười mấy quan chức già bước ra khỏi hàng lên tiếng hùa theo.
“Lời này không đúng, công lao của Tiêu Chính Văn không thể kể hết, hơn nữa Tiêu Chính Văn chết cũng vì đất nước, con của cậu ấy được phong tước thừa kế Vương Tước của Tiêu Chính Văn có gì quá đáng”.