Cùng với tiếng hô của hai binh lính gác, vài bóng người bước ra từ trong trại đóng quân.
Tiêu Chính Văn nhìn ra phía xa, hai người này chính là Long Tam và Hoa Hồng Đỏ.
Lúc này, Long Tam đang chống một cành cây, trên chân và một cánh tay đều được băng bó kín mít.
Tình trạng của Hoa Hồng Đỏ thì khá hơn, chỉ có vài vết thương nhẹ, thế nhưng nhìn tình hình thì cũng không mấy lạc quan.
“Chủ soái!”
“Chủ soái!”
Nước mắt của Hoa Hồng Đỏ cứ thế tuôn rơi, Long Tam thoáng chốc cũng rơi lệ.
“Sao trại đóng quân chỉ có khoảng một nghìn người?”
Tiêu Chính Văn bước nhanh lên trước hỏi hai người bọn họ.
“Để không bị quân địch bao vây, chúng tôi bất đắc dĩ phải chia thành tốp nhỏ. Sáng ngày hôm nay, quân địch lại tiếp tục phát động tiến công vô số lần, hơn nữa thế tiến công quá mạnh, quân ta thương vong rất lớn, chỉ trong một buổi sáng đã có gần ba nghìn quân Phá Long tử trận!”
Hoa Hồng Đỏ vừa khóc vừa nói.
“Dù là ban đêm thì chúng tôi cũng không dám nhóm lửa, sợ rằng ánh lửa sẽ làm lộ ra hành tung của quân mình!”
Long Tam vô cùng hổ thẹn nói.
Từ khi quân Phá Long được thành lập cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp thất bại thảm hại, thậm chí đã ngấp nghé bờ vực sụp đổ!
“Chủ soái, mời!”
Hoa Hồng Đỏ lấy lại tinh thần, cung kính hành lễ với Tiêu Chính Văn rồi dẫn anh vào trong một căn lều bạt.
Bên trong lều chỉ thắp đúng một ngọn đèn vô cùng yếu ớt.
Mấy người Long Nhất nghe thấy tiếng động bên trong lều bạt thì đồng loạt liếc mắt nhìn, khi bắt gặp bóng hình quen thuộc kia thì ánh mắt của mọi người lập tứ loé lên tia sáng hy vọng.
“Chủ soái, chúng tôi…chúng tôi đã phụ… phụ sự kỳ vọng của anh!”
Mọi người đều rơi lệ cúi đầu.
“Chuyện này không trách mọi người được, thế lực của quân địch quá mạnh, mọi người cũng không thể chống cự nổi! Thế nhưng tiếp theo chúng ta phải ăn miếng trả miếng rồi!”
Tiêu Chính Văn nói, lấy từ trên người ra mấy bình thuốc nhỏ chia cho mọi người.
“Nợ máu thì phải trả máu!”
“Đúng, giết hết bọn chúng!”
“Chữa lành vết thương trước đã, lương thực của chúng ta hiện tại còn có thể cầm cự thêm được mấy ngày?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi Hoa Hồng Đỏ.
“Tối… tối ngày hôm nay đã cạn lương thực rồi!”
Hoa Hồng Đỏ cắn cắn môi nói.
Đã cạn lương thực rồi ư?
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, đây là vấn đề lớn vô cùng cấp bách!
“Cửa thành gần đây nhất là Cẩm Quan, có khoảng bao nhiêu quân đóng giữ?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.