Chương 257: Người đàn ông mà Khương Vy Nhan em chọn không phải là đồ vô dụng!
Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến Vân Sơn, Vân Hải và đám người nhà họ Vân đều không dám phản bác lại!
Bảo chủ soái Hắc Long đến giải thích với hắn…
Chuyện này, khí thế mạnh mẽ, giọng điệu độc đoán.
Chủ soái Hắc Long là thống soái cao nhất của chiến khu Nam Lĩnh!
Vân Sơn lắp bắp hồi lâu, cầu xin: “Chủ soái, cầu xin cậu rộng lượng, khai ân, tha cho nhà họ Vân… Nhà họ Vân tôi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của chủ soái, tuyệt đối không làm những chuyện vượt quá giới hạn, xin chủ soái, nể mặt chủ soái Hắc Long, tha cho nhà họ Vân…”
Vân Sơn lúc này đổ mồ hôi như mưa, cơ thể đang phải chịu một áp lực mạnh mẽ không thể nào giải thích được!
Áp lực này khiến toàn thân ông ta run lên!
Ông ta là một thượng tướng cấp ba sao!
Là một vị chuẩn chiến thần cấp một sao!
Thực lực như vậy ở đất Hoa Quốc này là một sự tồn tại mạnh mẽ vô cùng!
Tuy nhiên, sự tồn tại này ở trước mặt chủ soái Bắc Lương Tiêu Chính Văn hoàn toàn không là gì cả, chỉ đành quỳ xuống đất cầu xin!
Vân Cảnh Long ở một bên, còn nghĩ rằng sẽ dựa được vào hai đứa con trai của mình, bây giờ sắc mặt cụ ta tái nhợt, hoàn toàn mất hết hi vọng!
Lúc này, Tiêu Chính Văn mới lạnh lùng nhìn Vân Sơn đang quỳ rạp trên mặt đất, sát khí bộc phát khắp người, lạnh giọng nói: “Vân Sơn, ông đang dạy bản soái làm việc sao?”
Vân Sơn run rẩy toàn thân, ông ta cúi đầu, hoảng sợ nói: “Mạt tướng không dám…”
“Bản soái giữ lại mạng cho hai người các ông đã là ân đức lớn lắm rồi! Trong vòng ba ngày, nhà họ Vân phải rút khỏi tỉnh Vân!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, nói xong, anh lập tức xoay người bước ra khỏi sơn trang nhà họ Vân!
Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn đang rời đi, toàn bộ áp lực trong sảnh chính của nhà họ Vân mới từ từ tiêu tan!
“Vân Sơn, Vân Hải, nhà họ Vân chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Lẽ nào thật sự rút khỏi tỉnh Vân sao?”
Lúc này Vân Cảnh Long đã bật khóc, trong lòng rất không cam tâm!
Gia tộc lớn có lịch sử hàng trăm năm, chẳng lẽ lại sụp đổ trong một đêm như vậy sao?
Vân Sơn đứng dậy, sắc mặt u ám, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, nói: “Bố, đừng lo lắng, việc này con sẽ báo cáo với chủ soái Hắc Long, nhờ ông ấy giải quyết! Tỉnh Vân là thuộc địa của chiến khu Nam Lĩnh, hắn là chủ soái Bắc Lương, vẫn chưa có đủ tư cách để can dự vào chuyện ở đây!”
“Được! Được! Con mau chóng liên lạc với chủ soái Hắc Long, sự sống chết của nhà họ Vân chúng ta đều phụ thuộc vào chủ soái Hắc Long đấy!”, Vân Cảnh Long lau nước mắt, sốt sắng nói.
Vân Sơn nhanh chóng lấy điện thoại và bấm số của tổng bộ chiến khu Nam Lĩnh…
Lúc này, vài chiếc xe của chiến khu Nam Lĩnh xuất hiện ở cửa sơn trang nhà họ Vân!
Sau đó, cánh cửa xe mở ra, Hà Lập Tân – thượng tướng cấp ba sao, mặc bộ quân phục xuất hiện ở cửa.
Sắc mặt nghiêm nghị, dẫn theo bốn vệ binh thân cận, nhanh chóng tiến vào sảnh chính của biệt thự nhà họ Vân!
Đúng lúc nghe thấy cuộc hội thoại của Vân Sơn và Vân Cảnh Long, ông ta lạnh lùng quát lớn: “Không cần gọi nữa, tôi thay mặt cho chủ soái Hắc Long đến đây!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm bùng nổ cả sảnh chính!
Tất cả mọi người nhà họ Vân đều quay đầu nhìn người vừa bước vào cửa!
Sau khi Vân Sơn và Vân Hải nhìn thấy người vừa tới, lập tức kích động, vội vàng bước lên trước cung kính hành lễ: “Vân Sơn, Vân Hải, tham kiếm tổng tham mưu trưởng!’
Tổng tham mưu trưởng!
Đây là tổng tham mưu trưởng của chiến khu Nam Lĩnh!
Những người khác của nhà họ Vân lúc này cũng tràn đầy phấn khích và ngưỡng mộ!
Còn Hà Lập Tân sắc mặt lạnh lùng, bước vào trong sảnh chính, quét mắt nhìn Vân Sơn và Vân Hải, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Chuyện mà nhà họ Vân các người làm, tôi đã được nghe qua! Vân Sơn, Vân Hải, chuyện này đã kinh động đến bốn vị Long Các rồi! Bọn họ đã hạ tử lệnh, chuyện chủ soái Bắc Lương làm, không ai được phép can thiệp vào! Nhà họ Vân các người, bắt đầu từ ngày hôm nay, rút khỏi tỉnh Vân, chiến khu Nam Lĩnh sẽ không can thiệp vào chuyện này! Một tiếng trước, chủ soái Hắc Long đã ra thông báo!”
“Thình thịch!”
Nghe thấy câu này của Hà Lập Tân, hai người Vân Sơn và Vân Hải đột nhiên trở nên căng thẳng!
Chuyện này… đã kinh động đến cả Long Các?
Chủ soái Hắc Long đích thân hạ lệnh?
“Tổng tham mưu trưởng, lẽ nào không còn cách nào khác sao?”, Vân Sơn lo lắng hỏi.
Sắc mặt Hà Lập Tân u ám, quả quyết nói: “Không có đâu! Dựa theo cách làm việc của chủ soái Bắc Lương, đây là cơ hội sống duy nhất của nhà họ Vân các ông rồi!”
Bùm!
Câu nói này đồng nghĩa với việc tỉnh Vân từ giờ sẽ không còn nhà họ Vân nữa!
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhà họ Vân đều vô cùng đau buồn!
Ngày hôm sau!
Một sự kiện giật gân ở tỉnh Vân!
Nhà họ Vân tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố rút khỏi tỉnh Vân!
Sau khi buổi họp báo được phát sóng, toàn bộ chín thành phố của tỉnh Vân đều bị chấn động!
Nhà họ Vân, thật sự muốn rút khỏi tỉnh Vân sao?
Ở chín thành phố, tất cả các thế lực đều đang thảo luận về lý do khiến nhà họ Vân rút khỏi tỉnh Vân một cách đột ngột như vậy.
Lữ Thương Hải sau khi nhìn thấy tin này, trong lòng thắt chặt lại, không ngờ rằng, chủ soái Bắc Lương đã thật sự làm như vậy…
Thực lực vô cùng đáng sợ!
Trong vòng một ngày, nhà họ Vân có lịch sử hàng trăm năm đã rút khỏi tỉnh Vân!
Kể từ đó, bầu trời của tỉnh Vân đã hoàn toàn thay đổi!
Sau khi nhà họ Vân tuyên bố rút khỏi tỉnh Vân, Lữ Thương Hải cũng ban hành các lệnh khác nhau để điều tra kỹ lưỡng các doanh nghiệp, các đơn vị cũng như các thế lực ngầm ở các thành phố khác nhau có liên quan đến nhà họ Vân, chuẩn bị một cuộc thanh trừng lớn chưa từng có!
Hoạt động thanh trừng này tiếp tục kéo dài cả tháng sau đó!
Vào ngày nhà họ Vân tuyên bố rút khỏi tỉnh Vân, Tiêu Chính Văn đã ngồi phi cơ chuyên dụng, rời khỏi tình Vân, trở về Tu Hà!
Anh vội vàng chạy đến bệnh viện thăm Khương Vy Nhan và Na Na, rời xa bọn họ mỗi phút mỗi giây là lúc nào trong đầu anh đã ngập tràn hình bóng của hai mẹ con.
Đến bệnh viện, anh mới phát hiện ra, Từ Phân và Khương Học Bác cũng đang ở trong bệnh viện, dường như vừa trải qua một trận cãi vã với Khương Vy Nhan, bầu không khí rất lạ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn quay về, Từ Phân lập tức chỉ vào người Tiêu Chính Văn, lớn tiếng quát: “Đúng lúc cái thằng chó hoang này quay về rồi! Hôm nay chúng ta phải nói rõ mọi chuyện, cậu và Khương Vy Nhan ngày mai lập tức đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn! Nhà họ Khương chúng tôi không cần một thằng con rể vô dụng bất tài như cậu! Tôi đã nghe ngóng xong rồi, anh Bạch đó bây giờ vẫn đang ở Tu Hà, tôi muốn Khương Vy Nhan phải bước chân vào nhà giàu có, trở thành bà chủ lớn!”
Nghe thấy câu này của Từ Phân, Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh liếc nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường bệnh, phát hiện cô đã khóc, hai mắt đỏ hoe cả lên.
“Vy Nhan, em không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn phớt lờ Từ Phân, bước đến bên cạnh Khương Vy Nhan, ân cần hỏi thăm.
Khương Vy Nhan lắc đầu, gượng cười nói: “Em không sao”.
Nhìn thấy Khương Vy Nhan không sao, sắc mặt Tiêu Chính Văn lúc này mới trở nên lạnh lùng, anh quay đầu, trên người mang theo luồng khí thế bức người, nhìn chằm chằm Từ Phân, lạnh lùng nói: “Tôi và Khương Vy Nhan sẽ không ly hôn! Tiêu Chính Văn tôi cũng có thể cho cô ấy và Na Na một cuộc sống tốt đẹp!”
Ha ha ha!
Nghe thấy câu này của Tiêu Chính Văn, Từ Phân cười lạnh lùng, nói: “Trò cười! Thằng chó nhà có tang như cậu thì cho hai mẹ con nó cuộc sống tốt đẹp gì chứ? Ở trong căn nhà nát mấy chục mét vuông, mặc những bộ quần áo rẻ tiền… Đấy gọi là cuộc sống tốt à?”
Khương Học Bác cũng sa sẩm mặt mày, nhìn Khương Vy Nhan nói: “Con gái, đây là quyết định của bố và mẹ con, con nên suy nghĩ kĩ, chúng ta sẽ không làm hại con đâu, tối đó con cũng nhìn thấy sự lợi hại của anh Bạch rồi, người đàn ông như vậy mới có thể cho con một cuộc sống và tương lai tốt đẹp hơn!”
Khương Vy Nhan bật khóc từ chối: “Bố, bố đừng khuyên con nữa, con sẽ không ly hôn với Tiêu Chính Văn đâu! Anh ấy là bố của Na Na! Hai người ra ngoài đi, con mệt rồi…”
“Con…”
Khương Học Bác thở dài, ông ta lắc đầu, xoay người rời đi.
Từ Phân nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, bà ta run rẩy trợn trừng mắt, sau đó cũng vội vàng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, bầu không khí có chút gượng gạo.
Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Vy Nhan, thật ra anh chính là…”
“Được rồi, anh đừng nói nữa”.
Khương Vy Nhan quay đầu, lén lút lau nước mắt, sau đó quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, nếu như anh thật sự muốn sống cùng em và Na Na, thì xin anh hãy cố gắng nỗ lực, trở thành người có chí hướng, lấy hành động thiết thực để chứng minh, để bố mẹ em nhìn thấy, người đàn ông mà Khương Vy Nhan em chọn không phải là đồ vô dụng!”