Chương 665: Không ai được phép động vào cô ấy!
Tiêu Chính Văn nhìn đám đàn ông trần truồng này, trong mắt hiện lên tơ máu, hét lớn: “Khương Vy Nhan đang ở đâu?”
“Mẹ kiếp, đây là địa bàn của đại ca Cố Bất Thiêm bọn tao, các anh em, xử hắn, anh Báo và anh gầy sẽ thưởng cho chúng ta”.
Lại một tên nhãi ranh tóc đỏ khác mạnh miệng nói.
Sau đó Tiêu Chính Văn nhặt một cây gậy gỗ lên, đập mạnh về phía tên nhãi ranh tóc đỏ đó.
“Bụp!”
Cơ thể tên đó như con diều bị đứt dây, hắn đập thẳng vào tường.
Tiêu Chính Văn cầm thanh gỗ, bước nhanh về phía tên tóc đỏ đang nằm trên mặt đất.
“Á!”
Bụng hắn nóng ran như lửa đốt, đau đến mức không thể chịu nổi.
Tiêu Chính Văn hỏi: “Khương Vy Nhan đang ở đâu?”
Tên đàn em tóc đỏ khó khăn duỗi một ngón tay ra, chỉ vào phòng ngủ trên lầu, nói: “Khương Vy Nhan đang ở trong phòng ngủ của đại ca, đều là do đại ca sắp xếp, không liên quan gì tới chúng tôi! Đại ca, anh tha cho chúng tôi đi!”
Tiêu Chính Văn nhặt thanh gỗ lên, cầm con dao găm trên tay, đâm thằng vào người tên đàn em tóc đỏ nằm trên đất, đôi mắt của tên đó từ nay về sau vĩnh viễn không thể mở ra được nữa.
Tiêu Chính Văn bước thẳng lên tầng hai.
Cổ Bất Thiêm đang ở trong phòng ngủ.
Khương Vy Nhan đang nằm trên giường, để lộ chiếc cổ trắng nõn và đôi chân dài miên man.
Cổ Bất Thiêm quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc rũ rượi.
Gã nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường, nở một nụ cười bì ổi cực độ.
Khương Vy Nhan xoa xoa hai bên thái dương, loạng choạng tỉnh dậy.
Cô nhìn khung cảnh xung quanh, bàng hoàng hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Cổ Bất Thiêm lập tức trả lời: “Bảo bối, đây là nhà của chúng ta đấy!”
Khương Vy Nhan nhìn thấy Cổ Bất Thiêm đang cởi trần, cô nhanh chóng co người lại thành quả bóng, hét lớn: “Ông đừng có qua đây!”
Cổ Bất Thiêm cười gian trá, nhảy lên người Khương Vy Nhan, đè cô xuống dưới cơ thể mình, hét lớn: “Em phải hầu hạ anh cho tốt vào!”
Khương Vy Nhan vật lộn trên giường, cắn mạnh vào tay của Cổ Bất Thiêm một cái.
“Á!”
Cổ Bất Thiêm đau đớn hét lên, tát mạnh vào mặt Khương Vy Nhan.
“Bốp!”
Một nửa khuôn mặt của Khương Vy Nhan lập tức đỏ bừng lên, bên trên in rõ hình năm dấu tay.
Khương Vy Nhan lùi lại, cuộn tròn người, mơ hồ hỏi: “Chồng ơi anh đang ở đâu?”
Cổ Bất Thiêm chạm vào bắp tay bị cắn của mình, hét lớn: “Con chó cái này, lại dám cắn tao! Đêm nay tao sẽ cho mày biết cái giá của việc cắn anh gầy là gì, không chơi được mày thì tao không phải anh gầy”.
Cổ Bất Thiêm nói xong liền cởi khăn tắm đang quấn quanh eo rồi cười bì ổi lao về phía Khương Vy Nhan.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Cổ Bất Thiêm bị đạp tung ra.
Cổ Bất Thiêm không quay đầu lại mà lập tức hung hăng chửi rủa: “Đám nhãi ranh chúng mày, không phải tao đã nói lúc tao đang làm việc thì không được tùy tiện quấy rầy sao? Nhân lúc tao còn chưa tức giận, mau đóng cửa lại rồi cút đi!”
Tiêu Chính Văn nhìn thấy Khương Vy Nhan đang cuộn tròn trên giường thì vô cùng tức giận.
Anh lập tức lôi Cổ Bất Thiêm xuống giường, giã cho gã một trận nhừ tử.
“Á á!”
Cổ Bất Thiêm gào lên.
Tiêu Chính Văn vội vàng lao tới, cởi áo khoác mặc cho Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan ôm chặt lấy Tiêu Chính Văn, khóc lóc nói: “Chồng ơi, em xin lỗi, em sợ lắm”.
Tiêu Chính Văn cũng ôm lấy Khương Vy Nhan, an ủi: “Không sao rồi, mọi chuyện không sao rồi, có anh ở đây, em yên tâm”.
Cổ Bất Thiêm đau đớn bò dậy, hét lớn: “Mẹ kiếp, dám đánh ông mày! Mày có biết tao là người của anh Lôi không, dám động vào tao, anh Lôi nhất định sẽ diệt cả lò nhà mày”.
Tiêu Chính Văn buông Khương Vy Nhan ra, nhảy xuống giường, dùng tay trái đấm vào mặt của Cổ Bất Thiêm.
“Bộp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, hai chiếc răng của Cổ Bất Thiêm đã văng ra ngoài.
Ngay lập tức, trong miệng Cổ Bất Thiêm chỉ toàn là máu.
Cổ Bất Thiêm đã thấy sợ hãi, mồm gã đầy máu, cầu xin: “Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm gì cũng đều được hết”.
“Không ai được phép động vào cô ấy”.
Tiêu Chính Văn lúc này đã nổi trận lôi đình, không cho Cổ Bất Thiêm bất kỳ cơ hội nào, một đấm rồi lại một đấm, đấm cho gã đến mức không có thời gian để thở.
Cổ Bất Thiêm nói một câu cuối cùng: “Tôi thật sự sai rồi, tha cho tôi với”. Sau đó gã rời khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Tiêu Chính Văn là khuôn mặt cuối cùng mà Cổ Bất Thiêm nhìn thấy trước khi chết.
Lúc này, Long Nhất dắt theo một nghìn binh lính tới phong tỏa toàn bộ nhà tắm của nhà họ Cổ.
Long Nhất nghe thấy tiếng van xin ở lầu hai liền vội vàng chạy lên.
Long Nhất quỳ xuống, nói: “Chủ soái, chị dâu, Long Nhất tới muộn, xin chủ soái trách phạt”.
Lúc này hai mắt Tiêu Chính Văn đỏ ngầu, không ngừng đấm vào mặt Cổ Bất Thiêm.
Khuôn mặt của Cổ Bất Thiêm đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tơi tả, không nhìn ra hình dạng gì nữa.
Khương Vy Nhan mặc áo khoác của Tiêu Chính Văn, chạy tới ôm anh từ phía sau.
Cái ôm này khiến cô cảm thấy rất ấm áp, cô thậm chí cảm thấy, chỉ cần Tiêu Chính Văn ở bên cạnh bảo vệ mình, mây mù giông bão cũng có thể xua tan.
Tiêu Chính Văn đứng dậy, ôm Khương Vy Nhan, nói: “Chúng ta quay về đi!”
Khương Vy Nhan nhỏ giọng cầu xin: “Tiêu Chính Văn, cứu bố mẹ em với!”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày: “Nhà họ Khương đã đoạn tuyệt quan hệ với em, em còn định không tiếc cái mạng này chạy tới đây cứu bọn họ sao?”
Khương Vy Nhan nói: “Dù sao bọn họ cũng là bố mẹ của em! Tiêu Chính Văn, anh cứu bọn họ đi mà!”
Tiêu Chính Văn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Những gì Khương Vy Nhan muốn bảo vệ, Tiêu Chính Văn sẽ không tiếc mạng sống để bảo vệ.
Long Nhất cầu xin: “Chủ soái, để Long Nhất đi cùng với anh đi!”
“Không cần đâu, chỉ là một lũ hề, một mình tôi là đủ rồi”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị từ chối, nói: “Long Nhất, nhiệm vụ bây giờ của anh là bảo vệ Khương Vy Nhan”.
Long Nhất quỳ xuống thề: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ Long Mẫu bằng cả mạng sống”.
Tiêu Chính Văn mặc áo khoác đen, đi tới mái nhà phòng tắm.
Anh bước từng bước một, giống như đang bước lên trời, cũng giống như con đường của Chiến thần trở lại thế giới.
Tiêu Chính Văn đá tung cánh cửa trên mái nhà.
“Bụp!”
Cánh cửa bị đạp ra, gia đình ba người Khương Học Bác xuất hiện trước mặt anh.
Báo Tử tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn: “Chỉ là một thằng ở rể nhỏ bé lại dám ra tay với nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ. Đúng là không ngờ được, mày còn có dũng khí tới đây, tao còn nghĩ rằng mày không dám đến chứ?”
Trong phút chốc, mây mù kéo tới, gió thổi cuồn cuộn.
Tiêu Chính Văn đứng trong gió, nói: “Đến lấy cái mạng chó của mày!”
“Ha ha ha!”
Đám đàn em của Báo Tử đều bật cười ha hả.
Báo Tử cũng phá lên cười: “Thật không biết ai cho mày cái lá gan đó, mày đừng nghĩ là mày đánh được mấy thằng tép riu ở dưới lầu mà có thể hung hăng với tao! Những kẻ muốn lấy mạng tao đầu đều đã rơi xuống đất rồi, không biết mày có phải một trong số đó không đây!”