“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cho cô ở lại đây là vì Dupand, ông ta rất có khả năng sẽ báo thù chúng ta, nếu như cô gặp phải bất trắc gì thì tôi cũng không tiện ăn nói với Tần Vũ, càng không thể ăn nói với ông nội cô!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói, sau đó cầm lấy một cái chăn nằm trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Linh Nhi không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt thất vọng, lẽ nào cô ta không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn, thậm chí anh còn chưa từng nhìn thẳng vào cô ta lần nào!
Nhìn vào gương mặt cương nghị của Tiêu Chính Văn hồi lâu, Dương Linh Nhi mới khẽ khàng trở về phòng ngủ.
Mãi tới khi màn đêm sắp sửa buông xuống, Trần Cương mới quay lại, chỉ là trên mặt có thêm vài vết thương.
“Anh Tiêu, thành công rồi, tên đàn em đó của tôi đã đồng ý dẫn chúng ta đi gặp ông nội của cậu ta”.
Trần Cương vừa nói vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Mặt của cậu…”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
“Không sao, chỉ là mấy tên không hiểu chuyện, đều đã bị tôi xử lý cả rồi!”
Trần Cương nghiến răng nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, mà gọi Dương Linh Nhi cùng nhau xuất phát.
Cả chặng đường, Trần Cương lái xe đưa mấy người Tiêu Chính Văn tới một khu dân nghèo ở thành phố Carlo.
Sau khi xuống xe thì lại vòng vèo qua thêm mấy con hẻm.
Trước mắt xuất hiện một cửa hàng bán đồ dùng gốm sứ.
Trước cửa có một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi đang ngồi giới thiệu đồ gốm sứ nhà mình cho một người phụ nữ trung niên qua đường, thi thoảng còn dùng tay gõ xuống vài cái tỏ ý chất lượng được đảm bảo!
“Đại ca! Anh tới rồi!”
Lúc này, một chàng trai nước Lý bước từ bên trong ra, vội vàng đi tới bên người Trần Cương, thi thoảng còn liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
“Đây là anh Tiêu mà tôi đã từng nhắc đến với cậu, ông nội cậu có nhà không?”
Trần Cương nghiêm túc hỏi.