Cùng lúc đó, trên đỉnh núi tuyết cách đó một nghìn mét.
Hai bóng người mặc đồ trắng lẫn vào trong tuyết.
Một người trong đó là một ông lão, mái tóc bạc phơ, nước da hồng hào đứng trên đỉnh núi tuyết, chắp hai tay ra sau lưng, phóng tầm mắt sắc bén nhìn ra xa.
Phía sau ông ta là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, mày kiếm mắt ánh sao mang đến cảm giác bức bách khó tả.
Hai người này đứng trên đỉnh núi tuyết, khí lạnh bao quanh khắp người khiến cả khu vực đầy tuyết trắng xung quanh càng thêm vài phần sát khí.
Tiêu Chính Văn cau mày ôm Hoa Hồng Đỏ vào lòng, giữa hai tay là mười mấy cây kim châm đang bay lượn giữa không trung, sau đó từng kim châm bay lên xoay tròn như rắn bạc đâm vào mười mấy huyệt vị trên người Hoa Hồng Đỏ để ngăn máu chảy ra.
Sắc mặt Hoa Hồng Đỏ trắng bệch, mắt mơ màng nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt nói: “Chủ soái, thuộc hạ vô dụng…”
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cho tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, sau đó anh ôm Hoa Hồng Đỏ đưa cho Long Nhị, sắc mặt u ám nói: “Đưa cô ấy về đi!”
“Chủ soái, thế anh thì sao?”
Long Nhị hết sức căng thẳng.
“Tôi ở lại nếu không thì không ai có thể ra khỏi đây”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời xoay người lại, mắt hiện lên vẻ tức giận tột đỉnh nhìn chằm chằm vào hai người đứng trên đỉnh núi tuyết cách đó một nghìn mét.
Dù cách khá xa nhưng Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được từ khí thế ngút trời, ông lão trong hai người đó đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương.
Người đàn ông đứng sau ông ta đã là Bán Bộ Thiên Vương.
“Chủ soái!”
Long Nhị cao giọng gọi, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ cũng nhìn về phía hai người cách đó một nghìn mét.
Nhưng Tiêu Chính Văn trịnh trọng nói: “Đây là mệnh lệnh!”
Long Nhị hoảng sợ nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, cắn răng đáp: “Vâng!”
Dứt lời, anh ta dẫn một nhóm binh sĩ ôm Hoa Hồng Đỏ cấp tốc rời đi.
Cùng lúc đó trên núi tuyết trắng xóa, đám liên quân đã rút lui liên tục liếc mắt nhìn thấy một cảnh tượng mà cả cuộc đời họ chưa bao giờ được thấy.
Cảnh tượng này đã xác định sẽ đi theo họ suốt cả cuộc đời!
Hai người trên đỉnh núi tuyết đó bỗng dịch chuyển.
Hai người như chim ưng lao xuống từ trên đỉnh núi tuyết đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Phía sau là sóng tuyết đáng sợ cuộn hai bóng người đó lại.
Tất nhiên Tiêu Chính Văn cũng không chịu yếu thế cùng lúc lao đến, chân đạp lên tuyết, con dao quân đội năm cạnh giữa hai tay biến thành luồng điện màu bạc bắn về phía hai người kia.
Keng!
Giữa không trung bỗng lóe lên tia lửa chói mắt.
Ông lão rút một thanh kiếm dài từ sau lưng ra chém sang ngang tiếp lấy một đòn của con dao quân đội năm cạnh.
Thanh kiếm và con dao chạm vào nhau bắn ra tia lửa.
Ầm!
Cùng lúc đó người đàn ông Bán Bộ Thiên Vương đánh một đòn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không né đòn mà đánh trả lại hắn.
Ngay sau đó, nắm đấm của hai người chạm vào nhau, bắn ra một vòng sóng khí như được hình thành từ lực phóng của tên lửa đạn đạo, mà tâm nắm đấm là trung tâm xung kích ra tứ phía.
Cả núi tuyết đều bị làn sóng khí này hất tung một lớp tuyết lên.
Cả những mảnh tuyết đóng băng đã lâu cũng bị lún xuống một chút.
Những tảng đá xung quanh và tuyết trên sườn núi cũng vỡ vụn bắn ra bốn phía.
Chỉ trong phút chốc, cơn bão tuyết lan tràn ra khắp xung quanh.
Liên quân rút lui đứng cách đó một nghìn mét cũng liên tục lớn giọng hô: “Rút lui! Rút!”
“Nằm xuống! Tất cả nằm xuống!”
Nhưng không lâu sau, những tiếng hô này đều bị bão tuyết cao mấy chục mét vùi lấp.
Trên mặt tuyết, một vùng tuyết trắng xóa dâng lên vùi lấp toàn bộ đám liên quân này.
Bên này, Tiêu Chính Văn và hai người kia vẫn tiếp tục đánh nhau.
Ông lão tay cầm thanh kiếm dài đó ôm ngực, người đàn ông sắc mặt trắng bệch trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn đứng cách đó mấy chục mét.
“Lui ra sau đi! Để sư phụ đánh với cậu ta!”
Ông lão lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập sát khí ngút trời.
“Sư phụ!”
Người đàn ông đó cau mày nói.
Nhưng ông lão lại nói: “Lui ra! Con không phải là đối thủ của cậu ta, đừng làm chậm trễ chuyện của sư phụ”.
Nghe thế người đàn ông đó nhíu mày, gật đầu đáp: “Vâng!”
Dứt lời, người đàn ông lui ra sau mười mấy mét, ánh mắt nham hiểm nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này hắn đang rất tức giận, vô cùng không cam lòng.
Không thể ra tay đánh vua Bắc Lương là một điều tiếc nuối.
Ông lão đảo mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn trước mặt nói: “Vua Bắc Lương, buông tay chịu trói đi. Hôm nay tôi chắc chắn sẽ giết chết cậu trên núi tuyết này”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày cười nhạo nói: “Vậy à? Tôi muốn xem thử ông có tư cách gì giữ chân tôi lại!”
Ông lão lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương, tôi phải thừa nhận là cậu rất mạnh. Ở độ cái tuổi này mà đã là Thiên Vương, sau này tiền đồ vô lượng. Nhưng cậu sinh ra nhầm chỗ rồi, thiên tài yêu quái như cậu không nên sinh ra ở Hoa Quốc!”
“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội lựa chọn, từ bỏ Hoa Quốc để vào làm người của Thái Âm Môn chúng tôi.Tôi chắc chắn sẽ tận lực giới thiệu cậu làm thiếu môn chủ của Thái Âm Môn”.
Ông ta vừa dứt lời, người đàn ông phía sau ông lão bỗng cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và tàn độc.
Hắn siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.
Hắn thầm gào thét và nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao?
Tại sao sư phụ muốn giới thiệu hắn làm thiếu môn chủ của Thái Âm Môn?
Chẳng phải sư phụ nói muốn đề cử mình cho vị trí thiếu môn chủ sao?
Đáng ghét!
Vua Bắc Lương chết tiệt!
Hôm nay mày phải chết!
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, nhíu mày ngờ vực nói: “Thái Âm Môn? Võ tông Hoa Quốc không có Thái Âm Môn! Các ông từ đâu đến?”
Ông lão bật cười thành tiếng nói: “Vua Bắc Lương, cậu biết quá ít về võ tông Hoa Quốc rồi. Thái Âm Môn từng là một trong mười môn phái võ tông lớn của Hoa Quốc, nhưng vì Thái Âm Môn làm việc quá mức kỳ dị nên Võ Thần Tông bắt tay với tám môn phái khác ra tay với Thái Âm Môn, đuổi chúng tôi ra khỏi Hoa Quốc”.
“Đến giờ người của Thái Âm Môn tôi chỉ có thể cực khổ sinh tồn ở mảnh đất tuyết trắng quanh năm này”.