“Thật một trăm phần trăm ạ, cháu đâu dám gạt bác”.
Trần Lập Tân nước mắt nước mũi khóc lóc nói.
Nghe thế Lạc Cửu Anh không khỏi cúi đầu suy nghĩ.
Thật ra cụ ta đã không tham gia vào tranh chấp ở thế giới bên ngoài mấy chục năm nay.
Hơn nữa bây giờ đang là lúc Thanh Phong Môn phát triển rất tốt, vào lúc này mà xảy ra chuyện gì thì hậu quả…
“Ông Lạc, ông còn do dự gì nữa thế? Người ta đường sá xa xôi đến nhờ ông giúp đỡ là xem trọng ông rồi. Nếu ngay cả chuyện nhỏ như thế mà ông cũng sợ đầu sợ đuôi thì tôi thật sự xem thường ông đấy”.
Đường Bách Thành trợn mắt lạnh lùng quở trách.
“Môn chủ Đường, lai lịch của Tiêu Chính Văn rất phức tạp, còn là một cao thủ, Độ Thiên Chân Nhân đã công khai nói rõ ông ta là tay sai của Tiêu Chính Văn, hai kẻ địch mạnh như thế, sao tôi có thể quyết định qua loa được đây?”
“Độ Thiên Chân Nhân cũng từng đánh nhau với Võ Thí Thiên rồi đấy, ông ta là một trong số ít những người sau khi đánh với Võ Thí Thiên mà có thể đảm bảo được tính mạng. Dù tôi có ra mặt, có chắc là người ta sẽ nể mặt tôi hay không?”
“Dù người ta không nể mặt tôi thì xét về đạo lý họ vẫn có lý đấy thôi”.
Lạc Cửu Anh nhíu mày càng chặt.
Hơn nữa cụ ta quả thật không muốn dính vào chuyện này.
Nhưng Đường Bách Thành đã ngứa mắt Tiêu Chính Văn lâu rồi.
Cụ ta còn có ý muốn đi nịnh bợ nhà họ Viên.
Ngộ nhỡ Lạc Thiên Tông của cụ ta được nhà họ Viên xem trọng thật thì sau này chắc chắn có thể phát triển rực rỡ.
Nhà họ Viên nắm trong tay gần một phần tư tài nguyên của Hoa Quốc.
Đây đều là những thứ Lạc Thiên Tông cần cho sự phát triển trong tương lai.
Việc Viên Thắng Thiên không làm được, Đường Bách Thành cụ ta sẽ làm được.
Chỉ riêng điều này thôi, nhà họ Viên cũng đã không có lý do gì từ chối cụ ta.
“Hừ! Đạo lý gì chứ, trong võ tông chỉ có nắm đấm thôi. Tiêu Chính Văn có bạn, chúng ta không có bạn ư? Theo tôi được biết, ông có qua lại với môn chủ, chưởng giáo của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông”.
“Cộng thêm Lạc Thiên Tông của tôi, bốn tông môn lớn chúng ta đến tận cửa, cậu ta còn dám không nể mặt sao?”
Cụ ta nói thế, Trần Quốc Hoa lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nói với Lạc Cửu Anh: “Anh Lạc, vị này nói đúng lắm, thật ra chỉ cần một câu nói của anh mà thôi”.
“Anh có thể diện lớn hơn tôi nhiều, hơn nữa bốn tông môn lớn cùng lên tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không nể mặt nữa thì cậu ta đang vả vào mặt bốn tông môn lớn, cậu ta to gan như thế sao?”
Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân cũng khẩn thiết nói: “Đúng thế ạ, bác Lạc, nếu bác cũng không giúp nhà họ Trần thì nhà cháu chỉ đành để mặc người ta tàn sát. Bác có thể nhẫn tâm nhìn hai anh em cháu và bố cháu lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”