Nhưng sau một thời gian dài, hai người bọn họ từ yêu sinh hận, bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Đàm.
Trong vòng chưa đầy một tháng, chi nhánh do Đàm Hiểu Linh quản lý đã rơi vào đường cùng.
Nhà họ Đàm cũng biết rõ chuyện này, mấy lần khuyên Đàm Hiểu Linh nghĩ thoáng một chút, sớm muộn gì cũng phải gả chồng, gả cho nhà họ Lý hay nhà họ Lạc đều không chịu thiệt.
Nhưng Đàm Hiểu Linh luôn kiêu ngạo, sao có thể gả cho hai tên cậu chủ lười biếng này được chứ?
Cuối cùng, cô ấy tức giận chạy đến Giang Trung.
Lúc đến Giang Trung, lại nghe tin Khương Vy Nhan đang ở nhà dưỡng thai, nên mới đến nhà họ Tiêu.
Nghe Đàm Hiểu Linh than khóc xong, Khương Vy Nhan cũng thấy đồng cảm.
Nhưng dù sao cũng chỉ là phận nữ, cho dù tức giận thì cũng có thể làm gì đâu!
Bây giờ, người duy nhất có thể giúp Đàm Hiểu Linh, chỉ có Tiêu Chính Văn thôi.
“Hiểu Linh, cậu đừng lo, vài ngày nữa Chính Văn sẽ về. Mình thấy, đợi mình sinh xong, mình sẽ bảo Chính Văn cùng cậu trở về Giang Lăng nhé!”
Khương Vy Nhan cũng nghe nói về trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ.
Chắc Tiêu Chính Văn sẽ về Giang Trung sớm thôi.
Ngày sinh dự kiến của Khương Vy Nhan sẽ là hai ngày sau, nên cô chỉ có thể đợi sau khi mình sinh xong, rồi mới bảo Tiêu Chính Văn ra mặt giúp Đàm Hiểu Linh giải quyết vấn đề lớn kia.
“Haiz! Anh ta đi thì có tác dụng gì chứ, dù sao thì đó là ở Giang Lăng chứ không phải Giang Trung, kỳ thật mình cũng chỉ là muốn than thở với cậu chút thôi, mấy ngày tới mình sẽ ở lại chăm sóc cậu!”
Đàm Hiểu Linh dịu dàng nói.
Suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, cô ấy không hề quan tâm đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, càng không biết đến chuyện đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao là thế nào.
Đàm Hiểu Linh vô cùng cảm kích khi Khương Vy Nhan nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ra mặt giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
“Mời cô dùng trà!”
Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đích thân bưng một chén trà đến, đưa cho Đàm Hiểu Linh.
Đàm Hiểu Linh lịch sự cảm ơn rồi đặt chén trà sang một bên.
Sau đó gọt táo cho Khương Vy Nhan.
Vừa gọt táo, Đàm Hiểu Linh vừa thắc mắc hỏi: “Vy Nhan, thật không ngờ cậu đã có hai đứa con rồi, gả đi sớm như vậy, cậu không sợ...”
Đàm Hiểu Linh còn chưa kịp nói xong, Khương Vy Nhan đã lắc đầu cười nói: “Không sợ! Có anh ấy ở bên cạnh, mình không sợ gì hết! Hơn nữa, mình cảm thấy vô cùng may mắn khi được gả cho anh ấy!”
Trong lòng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn không chỉ là một anh hùng đã nhiều lần cứu đất nước khỏi nguy hiểm, mà còn là một người chồng tốt yêu gia đình!
Trong thời gian qua, Khương Vy Nhan đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chính Tiêu Chính Văn luôn là người đứng trước che mưa chắn gió cho cô.