Chương 496: Dạy dỗ nó cách làm người
Cũng đúng lúc này, đột nhiên có một đám đàn ông lực lưỡng xông vào!
Đám đàn ông lực lưỡng đột nhiên xông vào này, kẻ nào mặt mũi cũng hiểm ác và hung tợn, trông chẳng khác gì bọn cướp!
Tô Mặc Như lập tức bị dọa sợ, chạy ra sau Tiêu Chính Văn, gắt gao kéo cánh tay anh với vẻ mặt kinh hãi!
Rất rõ ràng, những người này đến tìm hai người họ!
Nói chính xác hơn là chúng đến tìm Tiêu Chính Văn!
Kẻ cầm đầu đám người đàn ông lực lưỡng đó là một gã đầu trọc, trên người còn có hình xăm, trông rất đáng sợ!
Những vị khách khác trong nhà hàng cũng đã bị đám người này dọa sợ mất mật.
Tô Mặc Như nấp sau lưng Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đến tìm anh à?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người trước mặt, nhất là gã đàn ông đầu trọc đang tiến vào với vẻ mặt hung tợn!
A.
Quả nhiên là đến tìm mình.
Tiêu Chính Văn bất lực cau mày, bản thân đang yên ổn ăn một bữa cơm, tiện thể bàn chút chuyện, sao tự nhiên lại gặp phải chuyện này chứ?
Gã đàn ông đầu trọc xông lên, đầu tiên hắn liếc nhìn Tiêu Chính Văn gầy gò yếu ớt và người đẹp bên cạnh anh, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ gian ác, miệng nhếch lên đầy dục vọng.
Sau đó, hắn chỉ thẳng mũi Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Mày chính là Tiêu Chính Văn?”
Tiêu Chính Văn cau mày, nhún vai nói: “Là tôi, anh là ai?”
“Ha ha, kẻ muốn mạng của mày!”
Gã đàn ông đầu trọc cũng không vội, hắn lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bốc một miếng bít tết trên bàn lên ăn.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo, ánh mắt lóe lên sát khí, khẽ cười hỏi ngược lại: “Hình như tôi không quen biết anh mà nhỉ, có chỗ nào đắc tội với anh sao?”
Gã đàn ông đầu trọc nuốt miếng thịt bò bít tết, quẹt miệng, trắng trợn quan sát Tô Mặc Như đứng sau Tiêu Chính Văn, nhìn bộ ngực đầy đặn và nặng trĩu của cô ta mà cảm thấy nóng ran dưới đáy quần!
Sau đó, hắn khoanh tay lại, bắt chéo hai chân, ra dáng một vị đại ca, nói: “Không, nhưng có người muốn mua mạng của mày, thế thôi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đã hiểu, tiếp tục hỏi: “Ai?”
“Cần phải nói với mày nữa sao?”
Gã đầu trọc lạnh lùng hừ một tiếng, xoa cằm, sau đó nở nụ cười gian xảo nói: “Tao thấy thằng nhóc mày gầy gò yếu ớt như thế, đoán chừng cũng không chịu được mấy đòn của mấy anh đây, thế này đi, để cô gái bên cạnh mày lại cho mấy anh đây sung sướng một lát, nói không chừng bọn tao sẽ thả mày đi, thế nào?”
Dứt lời, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kích động nhìn Tô Mặc Như sau lưng Tiêu Chính Văn, cơ thể đầy đặn kia đúng là quá tuyệt!
Đặc biệt là khuôn mặt tròn trịa và làn da trắng nõn kia, khiến hắn không nhịn được muốn vồ đến ngay, nhiệt tình ôm ấp một phen!
Mẹ nó!
Tại sao bên cạnh thằng nhóc gầy gò ốm yếu trước mắt kia lại có thể có một người đẹp tuyệt trần như vậy?
Cơ thể này, không phải để đàn ông chơi thì để làm gì?
Nghĩ như vậy, ánh mắt gã đầu trọc nhìn Tiêu Chính Văn mang theo sự phẫn nộ và đố kị, hung tợn nói: “Nhóc con, đừng do dự nữa, nếu muốn sống thì hãy để bạn gái mày đến chơi đùa với mấy anh đây”.
Tiêu Chính Văn cau mày, nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Như, cười nói: “Cô là bạn gái tôi sao? Xem ra, mấy người anh em kia rất có hứng thú với cô, hay là cô đến chơi cùng họ đi?”
“Anh! Đồ khốn, anh dám!”
Tô Mặc Như rất tức giận, cầm thật chặt cánh tay Tiêu Chính Văn, chỉ sợ anh bán cô ta thật!
Dứt lời, cô ta liếc nhìn gã đầu trọc mặt mũi đầy dầu mỡ kia với vẻ rất ghét bỏ, lẩm bẩm một câu: “Haizz, đám đàn ông xấu xí đó, tôi không muốn chơi cùng bọn họ… anh mau chóng đuổi bọn họ đi đi”.
“Mày nói cái gì? Đại ca bọn tao thích mày thì đó là may mắn của mày!”
“Đúng là không biết điều! Có tin tao lột quần áo mày ném ra đường luôn không hả?”
Nhất thời, Tô Mặc Như bị mấy tên đàn em của gã đầu trọc mắng chửi, sợ đến phát khóc, liền trốn sau lưng Tiêu Chính Văn.
Gã đầu trọc xua tay, quát mắng vài câu, rồi tiếp tục nhìn Tiêu Chính Văn: “Sao nào, suy nghĩ thế nào rồi?”
Tiêu Chính Văn không nói gì.
Gã đầu trọc cười khà khà, ánh mắt tràn đầy dục vọng, hận không thể đè ngay Tô Mặc Như xuống dưới thân, điên cuồng chơi đùa: “Người đẹp, hay là đi với anh, bảo đảm sau này ngày nào em cũng được ăn bít tết, tuyệt đối tốt hơn hẳn thằng nghèo kiết xác kia, em thấy thế nào?”
Tô Mặc Như xí một tiếng, quát mắng: “Chẳng thế nào cả! Dựa vào cái bộ dạng này của anh sao, cũng không soi nước tiểu xem bản thân như thế nào!”
Gã đầu trọc nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, lạnh lùng nói: “Con đ* kia, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Có tin lát nữa ông đây lột sạch quần áo của mày ngay tại đây không?”
Hắn nhìn Tiêu Chính Văn, bộ dạng ngạo mạn, cười chế giễu: “Nhóc con, nếu đã như vậy, đừng trách ông đây ra tay độc ác! Có người muốn mua mạng của mày, mày nếu không muốn chết đau đớn thì mau chóng quỳ xuống dập đầu với ông đây vài cái, tao sẽ cân nhắc tha cho mày, nhưng người đẹp kia thì phải để lại!”
Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu, thấy hơi đau đầu.
Tại sao lại có những người không có mắt nhìn như vậy, cứ thích nói lời thừa thãi thế nhỉ?
Anh nhún vai nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Rầm!
Gã đầu trọc đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn, một chân gác lên ghế, ném chai rượu vang trên mặt bàn về phía Tiêu Chính Văn, rồi quay về phía bảy tám người anh em, nói: “Không đồng ý? Vậy những anh em sau lưng tao phải ra tay rồi! Đến đi, đánh tàn phế thằng khốn đó cho tao! Người đẹp để lại, để anh em từ từ thưởng thức!”
Hắn liếc nhìn Tô Mặc Như, trong mắt đầy dục vọng, như thể đã tưởng tượng ra cảnh mình và người đẹp Tô Mặc Như đang “mây mưa”!
“Anh em đâu! Đánh nó! Đêm nay, có người đẹp bên cạnh rồi!”
Đám đàn em sau lưng gã đầu trọc đồng loạt hét lên một tiếng rồi xông về phía Tiêu Chính Văn và Tô Mặc Như!
“A! Mấy người đừng đến đây…”
Tô Mặc Như bị dọa sợ, vội vàng nấp đi.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng đang lao về phía mình, anh cầm lấy dao nĩa trên mặt bàn rồi lao ra!
Phập!
Dao nĩa lóe sáng, cắm thẳng vào cánh tay một người nào đó!
Đồng thời, máu tươi bắn tung tóe!
Gã đàn ông xông lên phía trước đang chuẩn bị tung ra một cú đấm vào Tiêu Chính Văn, thì không ngờ bản thân lại bị đâm trúng, lập tức kêu lên thảm thiết, ôm chặt cánh tay đầy máu, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không thể tin nổi!
“Vãi chưởng! Dám làm anh em tao bị thương! Chết đi!”
Gã đầu trọc thấy anh em mình bị thương, liền tức đến nổ phổi, rống lên rồi cầm chai rượu đập về phía đầu Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn cảm nhận được một luồng gió bao trùm, không hề nghĩ ngợi liền giơ chân tung ra một cú đá!
Tốc độ cực nhanh!
Chỉ trong chốc lát, gã đầu trọc đã bị Tiêu Chính Văn đá văng ra, nặng nề đập vào bàn bịch một tiếng, rồi ngã lăn xuống đất, lập tức ôm bụng, mặt đỏ bừng la hét kêu đau.
“Mẹ kiếp! Đầu thằng nhóc này khá cứng đấy! Anh em cùng nhau xông lên, dạy dỗ nó cách làm người!”