Bất kể là ai thì đều có hy vọng mình sẽ sống mãi mãi, những thế lực này không những không phản đối Chư Thiên Thần Giới mà ngược lại còn giơ hai tay ủng hộ.
Bên kia, Tần Lương Ngọc cũng dẫn mọi người trở về Đế Khư.
Trong Đế Khư lúc này chỉ còn một mình Vương Hử canh giữ, so với những thế lực khác, Vương Hử tự do tự tại hơn nhiều.
Mỗi ngày ngoại trừ uống trà, thì là thưởng thức vẻ đẹp của Đế Khư, coi mười thiên tài của Chư Thiên Thần Giới như không tồn tại.
“Tiền bối!”
Sau khi Tần Lương Ngọc trở về Đế Khư, việc đầu tiên là đi chào hỏi Vương Hử.
Vương Hử thấy mọi người trở về, liền cau mày hỏi: “Cậu Tiêu không phải bảo mọi người trở về giới thế tục, không được quay lại vùng ngoài lãnh thổ sao? Sao mọi người lại về nhanh như vậy?”
“Thưa tiền bối, nhà họ Võ truyền tin nói rằng Khổng Cập có thể sẽ mời điện Thần Long chúng ta tham gia đại hội truyền đạo gì đó của Chư Thiên Thần Giới, để không dẫn lửa chiến tranh đến giới thế tục, cho nên…”
Nghe vậy, Vương Hử gật đầu nói: “Ừ, bà nói cũng có lý, điện Thần Long cũng không thể đứng ngoài cuộc được!”
“Nhưng tôi thật sự không hiểu, cả nhà họ Khổng, Đông Hải Ngạo Lai và những thế lực lớn ở thời xưa đều được kế thừa những điều từ hàng nghìn thậm chí là hàng chục nghìn năm trước”.
“Người khác có thể tỏ lòng với Chư Thiên Thần Giới, nhưng bọn họ sao có thể quên đi tổ tiên của mình, mà đứng về phía Chư Thiên Thần Giới chứ! Hơn nữa Đông Hải Ngao Lai còn là tiên sơn ở vùng ngoài từ thời Tiên Tần!”
“Trận pháp và thuật pháp của bọn họ đều vô cùng huyền diệu, lẽ nào bọn họ sẵn sàng trở thành con tốt của Chư Thiên Thần Giới sao?”
Tần Lương Ngọc nói với vẻ mặt khó coi.
“Thật ra bản chất con người là như vậy, từ sau khi Đế Tuấn mất đi, những người này đã không còn cốt khí gì nữa!”
Vương Hử thở dài.
Vương Hử không hề coi thiên tài của Chư Thiên Thần Giới ra gì, ngược lại còn có chút mong đợi.
Dù sao ông ta và sư phụ cũng từng giao đấu với nhân vật lớn như Chư Thiên Thần Giới, mười vị thiên tài bây giờ không thể so sánh với những vị cao thủ thời thiên cổ kia được.
Vì vậy, mười người bọn họ không thể khiến Vương Hử sợ hãi.
Đúng lúc này, Vương Hử đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn!”
Không lâu sau, một tia sáng từ trên trời phóng xuống, trong ánh sáng chói mắt, một ông lão tóc bạc nhìn về phía Đế Khư.
Khổng Cập?
Trái tim Tần Lương Ngọc chùng xuống, nhưng vẫn bước lên không trung, chắp tay chào Khổng Cập: “Không biết tiền bối đến Đế Khư vì chuyện gì?”
Khổng Cập liếc nhìn Tần Lương Ngọc, khẽ gật đầu nói: “Không tồi! Không ngờ mấy nghìn năm không xuất sơn, vùng ngoài lãnh thổ vẫn xuất hiện nhân tài như bà!”