“Cô gái, cô lại bêu xấu Thiên Sơn của tôi nữa rồi, nhưng Thiên Sơn chúng tôi đã từng ra tay với cô chưa? Huống chi, tôi đã nói không chỉ một lần rằng tôi chỉ muốn lĩnh giáo tuyệt chiêu của nhà họ Chu mà thôi!”
“Trong võ tông, có ai không biết, tiền bối Chu Vọng Hải oai phong lẫm liệt, hơn trăm năm trước, từng lấy cảnh giới Thiên Thần, nghênh chiến cường giả Thiên Vương, tuy đã thua, nhưng thua trong vinh quang!”
“Vì Hoa Quốc ta chống lại các quốc gia khác, thật là anh hùng! Nhà họ Chu hôm nay, lại sa sút như thế, đời chúng tôi quả thật không nhìn nổi nữa, mới hy vọng nhà họ Chu, có thể mượn cơ hội này, tạo ra thành tựu xuất sắc!”
“Cô cũng không nên hiểu nhầm suy nghĩ trăn trở của Thiên Sơn chúng tôi!”
Đàm Hồng chắp một tay sau lưng, đứng ngạo nghễ trên võ đài phong độ ngời ngời!
Nếu không phải người dưới đài từ lâu đã biết Đàm Hồng vốn là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi thì sẽ coi lời hắn nói là thật mất!
“Hừ! Được! Người nhà họ Chu, dù chết cũng tuyệt đối không cúi đầu!”
Chu Lâm Lâm vừa nói, nắm chặt tay, muốn ra tay với Đàm Hồng.
Đang lúc ấy, đột nhiên có một giọng nói từ sau lưng cô ấy truyền tới.
“Ai muốn lĩnh giáo Đại Hắc Thiên?”
Cùng với giọng nói này vang lên, mọi người trong sân không khỏi quay đầu lại nhìn ra sau lưng.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài bay bay, đang chậm rãi đi về phía lôi đài.
“Ông chủ!”
Chu Lâm Lâm nhìn thấy người đến là Tiêu Chính Văn, không khỏi trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên sợ hãi.
Không chỉ Chu Lâm Lâm nhận ra Tiêu Chính Văn, ngay cả Lý Tiểu Phi trong đám đông cũng đứng vụt dậy.
Thấy Tiêu Chính Văn, Trương Lăng Phong đang nhìn trên đài, trong nháy mắt ngây người ra như phỗng, ngay cả hai tay đặt trên tay vịn của cái ghế, cũng không ngừng run rẩy.
“Chu Lâm Lâm, không đi làm, cũng không gọi điện thoại cho chị Vy Nhan của cô, có biết chúng tôi lo lắng cho cô lắm không?”
Tiêu Chính Văn vừa đi về phía lôi đài, vừa trầm giọng trách móc.
“Anh Tiêu… Anh, sao anh tìm được đến đây, mau về đi!”
Chu Lâm Lâm vừa nói, vừa lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Với góc nhìn của cô ấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua là một người bình thường, anh đến nơi này, nào khác gì đi tìm cái chết?
Đám người này sẽ không có bất kỳ chút lòng cảm thông nào với người bình thường!
Tiêu Chính Văn căn bản không để ý đến Chu Lâm Lâm, mà giẫm lên nấc thang, đi thẳng một mạch lên lôi đài!
“Không phải anh rất muốn thấy Đại Hắc Thiên sao? Tôi có thể cho anh toại nguyện”.
Vừa nói, Tiêu Chính Văn bước lên phía trước, ngăn Chu Lâm Lâm lại ở sau lưng.
"Ông chủ!"
Chu Lâm Lâm còn muốn tiếp tục khuyên Tiêu Chính Văn nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn khoát tay ngăn lại.
“Hừ, mày là ai?”
Đàm Hồng lạnh lùng nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi.
Người trước mắt này, càng nhìn càng thấy quen, nhưng Đàm Hồng lại nhất thời không nhớ ra nổi là đã từng thấy gương mặt này ở đâu rồi!
“Tôi là ai không quan trọng, không phải anh muốn thấy Đại Hắc Thiên sao, trái lại tôi vui lòng thỏa mãn nguyện vọng của anh, nhưng cái giá phải trả e rằng anh không chịu nổi!”
Tiêu Chính Văn nói với giọng lạnh như băng.
“Ông chủ, anh tuyệt đối đừng bốc đồng”.
Lần này Chu Lâm Lâm thật sự nôn nóng, vội vàng tiến đến kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn.
“Cho dù là võ tông, hoặc là danh sơn, cũng không thể làm xằng làm bậy, càng không thể coi mạng người như cỏ rác!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.