Mấy năm nay Tiêu Chính Văn sống ẩn dật, nên không có ý định xen vào chuyện của thiên hạ.
Nhưng không ngờ đệ tử danh sơn bây giờ lại dám kiêu căng làm bừa đến vậy.
“Ôi! Còn có thể thế nào được chứ! Người ta tùy ý viện cớ, nói trả thù môn phái gì đó, chuyện này cũng coi như kết thúc!”
Nói đến đây, Lục Thiên Lăng hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nói: “Haiz, nói thật, tôi thật sự rất nhớ vua Bắc Lương!”
“Ít nhất lúc đó, dù là võ tông hay là danh sơn thì đều phải tuân thủ pháp luật!”
“Đúng vậy, lúc đó, ngay cả thủ lĩnh của mấy đại danh sơn cũng phải cư xử đúng mực!”
Người tài xế cũng không phục nói.
Lục Thiên Lăng khẽ xua tay ngắt lời: “Thôi, đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Chúng ta hãy nhanh chóng tìm một nơi nào đó dừng chân, cho dù có xem được gì hay không thì chúng ta vẫn phải ăn no ngủ đủ!”
Tài xế gật đầu rồi lái xe đến một thị trấn nhỏ cách đó vài cây số.
...
Lúc này, trong một khách sạn sang trọng, một cậu chủ trẻ tuổi đang dựa vào ghế số pha nghe mấy người nam nữ trẻ báo cáo.
Hắn tên Lạc Thiên Tề, là một trong số những đệ tử của Thiên Lăng Tử.
Còn những người nam nữ trẻ xung quanh là thuộc hạ của hắn.
“Cậu chủ Lạc, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa!”
Một người thanh niên trẻ trong số đó cung kính báo cáo Lạc Thiên Tề.
“Ừ, lần này nhất định phải gióng trống khua chiêng để sư phụ đứng ngang cùng Tiêu Chính Văn, nhất là những bình luận của phóng viên, nhất định phải đặc sắc mới được!”
Lạc Thiên Tề ngạo nghễ nói.
“Đương nhiên rồi, Tiêu Chính Văn đã là kẻ lỗi thời từ đời nào rồi chứ! Nhưng chuyện này liệu có làm kinh động đến giới chính trị không? Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, chúng ta công khai công kích hắn, e rằng...”
“Bốp!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Lạc Thiên Tề đã giơ tay lên tát mạnh lên mặt hắn.
“Tôi nhắc lại, Tiêu Chính Văn đã trở thành dĩ vãng! Có thể để tên hắn xuất hiện cùng sư phụ tôi là đang đề cao hắn rồi!”
“Hơn nữa, cho dù Tiêu Chính Văn đích thân tới thì cũng chỉ có thể làm bàn đạp cho sư phụ tôi mà thôi! Hiểu chưa?”
Lạc Thiên Tề hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên.
“Vâng vâng vâng, cậu chủ Lạc, tôi biết sai rồi, tôi biết phải làm gì rồi!”
Người thanh niên trẻ ôm mặt bị đánh sưng vù, vội vàng cung kính đáp.