Lúc này, khắp người ông ta toàn là máu, nào còn chút phong thái cao ngạo như trước nữa!
“Elon bại rồi!”
Lúc này, bên phía Tây Vực, đặc biệt là bên phía Thánh Giáo Đình, không ít người đang kinh hô lên thất thanh!
Elon đã đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Thánh Giáo Đình ở vùng ngoài lãnh thổ nhưng dù là ông ta thì căn bản cũng không chặn được một đòn tuỳ ý của đối phương, đây là sự đáng sợ tới độ nào?
“Tử thần sắp tới, tất cả mọi người, theo tôi rút lui!”
Elon gào lên một tiếng, bỏ chạy điên cuồng về phía Đông Vực.
Nhưng ngay khi Elon quay người bỏ chạy, một luồng ánh sáng đỏ đuổi theo ông ta.
Đó là một cô gái mặc áo choàng đỏ, giữa hai mắt có một vệt màu đỏ, nhìn từ xa giống như con mắt thứ ba giữa hai hàng lông mày.
Cô gái đó phóng ra một đòn mạnh mẽ, đánh Elon hộc máu ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lập tức trở nên nghiêm trọng.
“E rằng âm phủ khác xa so với những gì chúng ta nghĩ!”
Tiêu Chính Văn quan sát cô gái kia.
Thông thường, nếu trong âm phủ chỉ có thần hồn thì cô gái kia sẽ không thể ra một đòn đáng sợ như vậy.
Nói cách khác, cô ta không phải là thần hồn mà là người sống.
Điều này khiến Tiêu Chính Văn nhớ lại những chuyện trước đây ở Minh Hà. Nếu anh luôn bị mắc kẹt trong ảo ảnh thì rốt cuộc anh là người sống hay là thần hồn?
Tả Bạch Đào và Dương Giác Ai đều bị mắc trong âm phủ, vậy bọn họ là thần hồn hay người sống?
Chuyện này có thể xảy ra với Tiêu Chính Văn, cũng có thể xảy ra với người khác, tức là trong địa phủ không chỉ có thần hồn.
Nói cách khác, Thập Điện Diêm La cũng không nhất thiết phải tồn tại dưới dạng thần hồn.
“Ý của cậu Tiêu là trong âm phủ cũng có người sống? Chẳng lẽ âm phủ thực chất chỉ là một thế giới phản chiếu khác?”
Nói đến đây, Hắc Bá cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu tất cả những điều này là sự thật, vậy thì chẳng phải âm phủ, Minh Hà cũng là một thế giới độc lập như vùng ngoài lãnh thổ sao?
“Thủ đoạn thật cao tay!”
Lúc này, ngay cả Hồng Ấn luôn ẩn giấu trong bóng tối cũng phải cảm thán.