Chương 813: Trị thương
“Bên trong toàn là khói! Chắc là cháy rồi! Mọi người mau vào trong cứu người đi”.
Nhân viên nghiên cứu đó hoảng hốt chạy ra ngoài, hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng nghiên cứu nữa. Dù sao chỉ nhìn thấy khói cuồn cuộn, sau đó mọi người đều bắt đầu chạy ra ngoài, không ai rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong phòng nghiên cứu.
Vừa nghe phòng nghiên cứu bốc cháy, Vương Triều sốt ruột đến mức toát mồ hôi. Trước đó anh ta dẫn các anh em đến nhận lương, nhưng hôm nay xảy ra chuyện đột ngột này lại gióng lên hồi chuông trong lòng họ.
Anh ta nhìn nhân viên nghiên cứu đó, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc đâu? Các anh có nhìn thấy tổng giám đốc không?”
“Tôi không biết, mọi người đều vội chạy ra ngoài, khói nhiều quá nên không nhìn thấy gì, tôi cũng không biết tổng giám đốc ở đâu nữa!”
Nhân viên nghiên cứu đó nói, sắc mặt trắng bệch hẳn là đã vô cùng khiếp sợ.
“Một đám nhát gan!”
Dù bình thường Vương Triều cà lơ phất phơ, làm việc cũng chỉ vì đồng lương.
Nhưng trong trường hợp vụ việc xảy ra bất ngờ này, anh ta lại cảm thấy khá sợ hãi, vì anh ta biết nếu tổng giám đốc xảy ra chuyện gì đó ở bên trong thì chắc chắn anh ta là người đầu tiên bị đuổi việc.
Anh ta khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí đội trưởng đội bảo vệ, nếu mất đi công việc này thì sẽ không có tiền cho con đi học thêm.
Thế nên tổng giám đốc nhất định không thể có chuyện gì được.
Vương Triều hét lên một tiếng rồi dẫn mấy anh em chuẩn bị lao vào trong, nhưng bỗng nhìn thấy Tiêu Chính Văn cả người đầy máu ôm Khương Vy Nhan đi ra từ trong đám khói.
Thấy cảnh này, Vương Triều lo lắng không thôi.
“Anh Tiêu, tổng giám đốc? Hai người không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ liếc nhìn Vương Triều, gật đầu nói: “Bên trong còn hai người nữa, một đã chết, một còn sống, anh tìm một căn phòng yên tĩnh nhốt chúng vào đó, lát nữa tôi sẽ đến”.
Vương Triều đáp lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó sắc mặt anh ta bỗng trắng bệch, lắp bắp hỏi: “Người… người chết rồi? Có cần báo cảnh sát không?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Không cần, tạm thời phong tỏa tin tức, đừng để những người khác trong công ty biết. Có vài chuyện chúng ta sẽ tự mình giải quyết, nếu cảnh sát nhúng tay vào thì không dễ điều tra”.
“Vâng, các anh em, vào trong với tôi!”
Vương Triều dẫn mấy anh em vào phòng thí nghiệm, vừa vào trong đã bị sặc bởi mùi máu tanh nồng.
Còn Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào văn phòng tổng giám đốc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Ôi, nam tính quá đi!
Đây mới là khí chất đàn ông nên có!
Lúc này các chị em trong công ty đều vô cùng ngưỡng mộ nhìn Khương Vy Nhan.
Đến văn phòng tổng giám đốc, Tiêu Chính Văn khóa trái cửa lại rồi ôm Khương Vy Nhan đến ghế sofa trước mặt.
Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa, tư thế này trông có vẻ như Khương Vy Nhan đang ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, ngồi trên đùi anh vậy.
Lúc này Khương Vy Nhan đã hồi phục được một phần sức lực nhưng hai má cô đang nóng bừng, tim đập nhanh dữ dội muốn ngồi dậy.
Tiêu Chính Văn lại ấn vào vai cô, nghiêm túc nói: “Đừng động đậy, để anh xem vết thương trên cổ em.”
Khương Vy Nhan không dám động đậy, cứ như cô gái nhỏ nhà bên.
Đến giờ khương Vy Nhan mới thở phào, mặc dù trước đó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác sợ hãi vẫn chưa hề biến mất.
Nếu hôm nay không có Tiêu Chính Văn thì mạng sống của cô đã kết thúc trong phòng thí nghiệm rồi.
Vừa nghĩ đến đó, Khương Vy Nhan vô thức nhớ đến cảm giác nghẹt thở lúc nãy lần nữa, thật sự rất đáng sợ.
Quả thật, lúc đó Sói Bắc không hề nương tay chút nào, khoảnh khắc đó Khương Vy Nhan cảm giác mình như sắp chết đến nơi, cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác đó.
Nhưng ngay lúc nguy cấp, Tiêu Chính Văn xuất hiện cứu cô ra khỏi đó, mang lại cho cô cảm giác cực kỳ an toàn.
Trên chiếc cổ trắng ngần xuất hiện mấy vết hằn rõ ràng, hơn nữa còn hơi đau.
“Còn đau không?”
Tiêu Chính Văn nhìn năm dấu tay thâm tím, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Vẫn ổn”, Khương Vy Nhan lắc đầu.
“Đợi anh ở đây, anh đi lấy một thứ.”
Tiêu Chính Văn lại ôm Khương Vy Nhan lên, sau đó cẩn thận đặt cô trên ghế sofa rồi vội vàng mở cửa ra ngoài.
Khương Vy Nhan ngồi trên sofa sờ cổ mình, trong đầu đều là dáng vẻ cả người đầy máu của Tiêu Chính Văn, cô không khỏi ngây người.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng thí nghiệm, bóng dáng xuất hiện trong thời khắc mấu chốt, hai mắt Khương Vy Nhan sáng rực, gương mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Cũng vào lúc này, Tiêu Chính Văn trở lại, còn cầm theo một bình thuốc nhỏ.
Tiêu Chính Văn cầm theo một bình thuốc nước nhỏ màu đỏ, nói với Khương Vy Nhan: “Ngồi yên nhé.”
Nghe anh nói thế, Khương Vy Nhan lập tức ngồi thẳng người lại như cô gái nhỏ nghe lời.
Khi quan sát kĩ, mấy vết bầm tím trên làn da trắng ngần ở cổ Khương Vy Nhan rất đáng sợ, thậm chí có chỗ đã chảy máu.
“Thuốc này sẽ giúp em không để lại sẹo, hiệu quả rất tốt”.
Tiêu Chính Văn vừa đổ thuốc vào tay vừa làm nóng bằng lòng bàn tay vừa nói: “Vợ anh xinh đẹp như vậy, có sẹo trên cổ không tốt chút nào”.
Nghe thế, Khương Vy Nhan ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
“Lúc đầu hơi rát, một lúc sẽ cảm thấy mát, em cố chịu đựng chút nhé”.
Thuốc nước đã được nhiệt độ lòng bàn tay làm ấm lên, Tiêu Chính Văn nhúng ngón tay vào, sau đó nhẹ nhàng thoa lên cổ Khương Vy Nhan.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào cổ Khương Vy Nhan, cơ thể cô phản ứng rất mạnh, hơi cứng người nhưng Tiêu Chính Văn lại không cảm nhận được, anh vẫn rất chăm chú lấy tay thoa lên mấy chỗ thâm tím đó.
“Nghe ý của anh thì nếu thuốc nước này được sản xuất thì có thể thu về lợi nhuận rất lớn nhỉ”.
Vì để chuyển dời sự chú ý, Khương Vy Nhan tự tìm đề tài nói chuyện.
“Không thể sản xuất”, Tiêu Chính Văn nói.
“Tại sao?”
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn chăm chú thoa thuốc cho mình, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Vì nguyên liệu chế thuốc rất đắt, chỉ có anh biết cách điều chế”.
Tiêu Chính Văn rất chăm chú thoa thuốc, lúc đầu quả thật Khương Vy Nhan cảm nhận được cảm giác hơi rát nhưng sau đó cổ dần cảm thấy mát lạnh.
Không biết có phải vì hiệu quả thuốc rất tốt hay là do tâm lý mà Khương Vy Nhan cảm thấy sau khi thoa thuốc, vết thương trên cổ không còn đau nữa, thậm chí vết thâm tím đã nhạt đi bớt.
“Xong rồi”.
Tiêu Chính Văn cất thuốc vào, sau đó thổi lên cổ Khương Vy Nhan.
Hơi thở thơm mát kết hợp với thuốc trên cổ khiến Khương Vy Nhan run lên, hơi ngứa như có mấy con kiến bò qua bò lại trên cổ.
Đến lúc sắp xong, Khương Vy Nhan rút khăn giấy đưa cho Tiêu Chính Văn.
“Hả, sao vậy?”, Tiêu Chính Văn không hiểu ý Khương Vy Nhan.
“Lau mồ hôi trên trán anh đi”.
Tiêu Chính Văn lúng túng cười: “Vậy thì không được, nói thế nào em cũng phải lau cho anh chứ”.
Khương Vy Nhan liếc nhìn anh rồi đứng dậy lạnh lùng nói: “Anh mơ đi”.
Tiêu Chính Văn nhún vai mỉm cười, tùy tiện lau mồ hôi trên trán của mình.
Khương Vy Nhan đi đến trước bàn làm việc, bưng tách trà trên bàn lên uống vài hớp, lúc này trái tim chộn rộn mới bình tĩnh lại, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tình huống hôm nay quả thật quá nguy hiểm, tại sao trong phòng nghiên cứu lại xuất hiện hai sát thủ vậy?
Nhân viên trong phòng nghiên cứu đều do Khương Vy Nhan tuyển từ các cơ quan nghiên cứu về với mức lương cao, không xác nhận danh tính thì không thể vào trong được.
Nhưng tại sao lại có sát thủ trà trộn vào, họ trà trộn vào bằng cách nào?
Khương Vy Nhan không thể không nghiêm túc suy nghĩ, mọi chuyện đều như một lớp sương mù bao trùm lên!
Lúc nãy tên đó cũng nói trong công ty có nội gián!
Xem ra phải nghiêm ngặt kiểm tra danh tính của nhân viên công ty rồi.
“Giờ em nghỉ ngơi ở đây một lát đi, anh ra ngoài xem tình hình bên phòng nghiên cứu”.
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan đoán hẳn là cô không có vấn đề gì lớn nữa, lúc này mới yên tâm nói.