Chương 225: Đừng đùa với lửa
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Đỗ Hạo Hiên trước mặt, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí.
Đỗ Hạo Hiên thấy thế, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Hắn chưa từng bị ai coi thường như vậy.
Trước kia, hắn đi đến đâu cũng được săn đón vây quanh, được bao người ngưỡng mộ và tôn trọng.
Bởi vì hắn là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị!
Mà tập đoàn Đỗ Thị là tập đoàn lớn, doanh nghiệp lớn mới mở ở Tu Hà.
Thực ra tập đoàn Đỗ Thị này chỉ là một tập đoàn chi nhánh ở Tu Hà, còn trụ sở chính nằm ở tỉnh.
Còn tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh là một doanh nghiệp hàng đầu với số vốn lên đến hơn năm mươi tỷ.
Nhà họ Đỗ cũng là thế gia giàu có hạng nhất ở tỉnh.
Đỗ Hạo Hiên cũng là người nổi bật nhất trong số bốn thiếu gia ở tỉnh.
Nếu không tại bố hắn sắp xếp, thì có khi cả đời này Đỗ Hạo Hiên cũng không đến một nơi nhỏ bé như Tu Hà.
Lúc này, thấy Tiêu Chính Văn coi thường mình như vậy, Đỗ Hạo Hiên rất tức giận.
Không cần hắn phải mở lời, cô trợ lý ở bên cạnh đã kiêu ngạo chỉ vào Tiêu Chính Văn, giận dữ nói: “Anh là ai hả? Thấy giám đốc Đỗ mà không đứng dậy, không biết phép tắc gì cả! Ai cho anh vào đây?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Đỗ Hạo Hiên, sau đó nhìn sang cô trợ lý vóc dáng cao gầy hình chữ S, mặc váy ngắn bó sát và áo cổ V, anh gấp quyển tạp chí lại, thản nhiên đáp: “Xin lỗi, tôi là vệ sĩ mới của tiểu thư Đỗ Tình Tuyết. Trong mắt tôi, Đỗ Tình Tuyết mới là cấp trên trực tiếp của tôi, những người khác không có tư cách bắt tôi đứng dậy”.
Ái chà chà!
Câu nói này của anh khiến tất cả mọi người ở tiền sảnh đều phải há hốc miệng.
Cái tên này đúng là vênh váo quá thể.
Dám tỏ thái độ coi khinh trước mặt giám đốc Đỗ Hạo Hiên như vậy.
Còn bảo Đỗ Hạo Hiên không có tư cách bắt anh ta đứng dậy nữa…
Ai mà chẳng biết Đỗ Hạo Hiên là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị, ai mà chẳng biết hắn là một trong bốn thiếu gia ở tỉnh, cũng thừa biết Đỗ Hạo Hiên và Đỗ Tình Tuyết vì tranh giành tài sản, mà gần đây đấu đá nhau không ngừng.
Thậm chí, tập đoàn Đỗ Thị này đã chia thành hai phe phái.
Bây giờ cái tên này còn vặn lại trợ lý của Đỗ Hạo Hiên, chẳng khác nào tát vào mặt Đỗ Hạo Hiên, hoàn toàn không thèm nể mặt hắn.
“Anh! Láo toét! Giám đốc Đỗ là tổng giám đốc của tập đoàn, Đỗ Tình Tuyết chỉ là một phó tổng thôi! Anh dám nói tổng giám đốc không có tư cách bắt anh đứng dậy sao? Đúng là hoang đường! Loại rác rưởi như anh không có tư cách đặt chân vào tập đoàn của chúng tôi! Anh bị sa thải từ bây giờ, cút ra ngoài đi!”
Cô trợ lý Hàn Dung tức giận nói.
Trước giờ cô ta cũng là đối tượng được tất cả mọi người nịnh bợ.
Bởi vì cô ta là trợ lý thân cận của Đỗ Hạo Hiên, không chỉ giúp hắn về công việc, mà còn giúp một số chuyện cá nhân nữa.
Vậy nên, trong công ty, từ trên xuống dưới đều lấy lòng Hàn Dung, đến mức cô ta cảm thấy, trong công ty ngoài Đỗ Hạo Hiên ra, thì chẳng còn ai bằng được mình cả.
Dần dần, Hàn Dung cũng trở nên hách dịch.
Lúc này, thấy Tiêu Chính Văn chẳng là cái thá gì mà dám cãi lại mình, cô ta lập tức nổi giận.
“Người đâu! Bảo vệ đâu, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”, Hàn Dung hét lên.
Lập tức có mấy tên bảo vệ xông tới.
Tiêu Chính Văn thấy thế, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót như chim, mang theo sự lạnh lẽo, vang lên ở ngoài cửa.
“Anh ta là vệ sĩ Đỗ Tình Tuyết tôi tuyển vào, tôi xem ai dám đuổi anh ta ra ngoài!”
Đỗ Tình Tuyết mặc chiếc váy dài Bohemia, vóc dáng cao ráo với những đường cong hoàn mỹ hấp dẫn, nhất là khí chất, lạnh lùng cao quý!
Cô ta dẫn theo trợ lý bước vào, chân đi đôi giày cao gót thủy tinh, bước tới trước mặt Hàn Dung, giơ tay lên, tát cho cô ta một cái, tức giận nói: “Người của tôi mà cô cũng dám đuổi à? Ai cho cô cái quyền đấy?”
“…”
Ồ!
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ!
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
Hàn Dung ôm gò má đỏ ửng, đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó khóc lóc kéo cánh tay Đỗ Hạo Hiên, kêu lên: “Giám đốc Đỗ, cô ta đánh em kìa, em đã làm gì sai chứ?”
Sắc mặt Đỗ Hạo Hiên cũng rất khó coi, nhìn chằm chằm Đỗ Tình Tuyết, lạnh lùng chất vấn: “Đỗ Tình Tuyết! Hàn Dung tốt xấu gì cũng là trợ lý của anh, em tát cô ấy trước mặt mọi người như vậy, liệu có coi thường người làm anh như anh không vậy?”
Đỗ Tình Tuyết nhìn Đỗ Hạo Hiên, nói lạnh tanh: “Thế thì sao nào? Đỗ Hạo Hiên, tốt nhất anh quản lý trợ lý của anh cho tốt vào! Em là tiểu thư của nhà họ Đỗ, từ khi nào mà một trợ lý nho nhỏ dám khua tay múa chân với quyết định của em như vậy? Tiêu Chính Văn là vệ sĩ thân cận của em, ai dám đuổi anh ta chính là đối đầu với Đỗ Tình Tuyết em!”
Nói xong, Đỗ Tình Tuyết quay lại, nhìn Tiêu Chính Văn vẫn yên lặng ngồi đó, nói: “Theo tôi đến phòng làm việc”.
Rồi cô ta nghênh ngang đi qua trước mặt Đỗ Hạo Hiên.
Tiêu Chính Văn sững sờ một chút, cũng bị khí thế vừa rồi của Đỗ Tình Tuyết làm cho kinh ngạc.
Người phụ nữ này cũng ghê gớm đấy!
Sau đó, anh đứng dậy đi theo Đỗ Tình Tuyết.
Nhưng Đỗ Hạo Hiên lại lạnh lùng ngăn Tiêu Chính Văn lại, nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là tìm cớ nghỉ việc đi, nếu không tôi có đầy cách để hành anh! Nếu tôi nhớ không nhầm, thì anh có con gái!”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì dừng bước, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí.
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn Đỗ Hạo Hiên, nói: “Giám đốc Đỗ, nếu để tôi biết anh dám ra tay với người nhà của tôi, thì anh chỉ có một kết cục thôi, đó là chết! Tôi khuyên anh đừng đùa với lửa!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời đi.
Đỗ Hạo Hiên ngây người tại chỗ, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi có chuyện gì vậy?
Anh ta không dám vặn lại, mà bị Tiêu Chính Văn làm cho cứng họng?
Khí thế thật là đáng sợ, ánh mắt thật là đáng sợ!
Khoảnh khắc đó, Đỗ Hạo Hiên cảm giác mình như bị thần chết cảnh cáo, cả người túa mồ hôi lạnh.
Rõ ràng cái tên này nhìn rất bình thường, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp như vậy nhỉ?
Tại sao?
Đỗ Hạo Hiên thầm gào thét trong lòng, nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn với ánh mắt độc ác.
Hàn Dung lập tức kéo cánh tay Đỗ Hạo Hiên, nũng nịu uất ức nói: “Giám đốc Đỗ, anh nhìn đi, cái tên đó thật là vênh váo, cậy có Đỗ Tình Tuyết chống lưng, còn coi thường cả anh nữa, thật là đáng ghét!”
Đỗ Hạo Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Em điều tra cái tên khốn kiếp đó cho anh ngay lập tức, anh muốn tài liệu chi tiết về anh ta!”
“Vâng! Em đi điều tra ngay đây! Nhất định phải cho anh ta biết, đối đầu chúng ta sẽ có hậu quả gì!”, Hàn Dung nói với vẻ âm hiểm.
…
Cùng lúc đó, Khương Vy Nhan dẫn theo Na Na, ngồi xe buýt đến trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Nhìn cánh cổng trường học sang trọng, mang đậm phong cách Bắc Âu trước mặt, Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Na Na ở bên cạnh, cô ngồi xổm xuống, cười nói: “Na Na, con thích nơi này không?”
Na Na lúc này chẳng khác gì con búp bê tò mò, cũng bị sốc trước cảnh quan của ngôi trường quý tộc, cười nói: “Thích ạ, mẹ ơi, Na Na sẽ đi học ở đây sao?”
Khương Vy Nhan gật đầu đáp: “Na Na ngoan, để mẹ qua đó hỏi, con ngoan ngoãn đứng ở đây, không được chạy đi đâu nhé”.
Na Na ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng mẹ”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan bước về phía phòng bảo vệ ở cổng.
“Chào anh, cho tôi hỏi chút, bây giờ trường còn tuyển sinh không ạ?”, Khương Vy Nhan hỏi qua ô cửa sổ nhỏ.
Tên bảo vệ kia nhìn Khương Vy Nhan một cái, thấy cô vừa bước từ trạm xe buýt tới, sắc mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, nói: “Còn, mỗi năm học phí hai trăm năm mươi nghìn”.
Hai trăm năm mươi nghìn?
Khương Vy Nhan hết hồn, lại hỏi mấy câu nữa, nhưng đối phương đều trả lời với vẻ qua loa khó chịu.
Đúng lúc này, có tiếng khóc vang lên.
“A! Mẹ ơi, hu hu hu…”
Khương Vy Nhan quay lại, nhìn thấy một thằng nhóc nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mặc đồng phục trường quý tộc, bước từ trên chiếc xe Maybach màu đen xuống, đẩy Na Na ngã xuống đất.
“Na Na!”
Khương Vy Nhan chạy tới, kéo Na Na đang khóc dậy, đầu gối và lòng bàn tay cô bé bị xây xát, máu chảy không ngừng.