Tiêu Chính Văn khẽ cười, không chút kiêng nể gì, hỏi với chất giọng như bình thường.
Dương Linh Nhi muốn gật đầu, thế nhưng lại lắc lắc đầu.
Loại cảm giác này, cô ta không nói nên lời.
Tóm lại, cô gái này khiến người ta rất không thoải mái!
“Đã gặp gỡ ở đây mà không ra nói chuyện vài câu à?”
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn, trên mặt nở nụ cười tươi.
Tiêu Chính Văn cười gượng, nói với mọi người: “Mấy người cứ ngồi ở đây một lát trước đã, yên tâm, tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia sẽ bảo đảm cho sự an toàn của mọi người!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn còn cố ý chỉ vào nam thanh niên bên cạnh.
“Anh!”
Nam thanh niên đó nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng sau khi cô gái trẻ liếc mắt nhìn qua thì hắn chỉ đành ngậm miệng.
Chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn rất không thân thiện.
Tiêu Chính Văn và Nguyệt Ảnh kẻ trước người sau, bước ra khỏi quán rượu.
Lúc này, sáu, bảy tên lính đánh thuê trước cửa đều đã biến thành sáu, bảy cái xác, đang nằm ngổn ngang bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen.
“Tính khí của cô vẫn không đổi, những người này không thù không oán gì với cô, hà tất gì phải giết bọn họ chứ?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn gã để râu vừa nãy trò chuyện với Trần Cương.
Trên người gã chỉ có đúng một nhát kiếm, hơn nữa lại rất nông!
Thế nhưng nhiêu đây cũng đủ để kết liễu cuộc đời gã!
Nguyệt Ảnh - một trong ba sát thủ lừng danh nước Vy Hào!
Nghe nói nhiều năm trước đã đột phá cảnh giới Thiên Vương.
Mà khi đó, Tiêu Chính Văn mới chỉ có thực lực chủ soái thiên cấp bốn sao. Hai người họ gặp gỡ nhau nhờ một lần hành động hộ tống.
Thế nhưng lần đó, Tiêu Chính Văn và cô ta chỉ đi lướt qua vai nhau chứ chưa thật sự mạnh mẽ ra tay.
Còn Tiêu Chính Văn đã thuận lợi hộ tống được một nhân vật quan trọng trở về Hoa Quốc.
Tiêu Chính Văn năm đó trẻ hơn rất nhiều so với bây giờ, cũng từng nảy sinh chút thiện cảm với người phụ nữ trước mắt này.
Có điều vào lần gặp lại một năm sau, khi Tiêu Chính Văn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này giết hết toàn bộ mấy chục gã đàn ông nước Hùng ở trong một khe núi ở biên giới thì cách nhìn về người phụ nữ này đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Cũng vào lúc đó, anh mới biết được tên của người phụ nữ này là Nguyệt Ảnh.