“Chủ mẫu, nếu cô đã quyết định thì tôi đi cùng với cô”.
Độ Thiên Chân Nhân nói, sau đó đứng lên lấy bảo kiếm của mình rồi cầm chặt nó.
Độ Thiên Chân Nhân cũng cực kỳ lo lắng thấp thỏm, dù sao bốn tông môn lớn cùng đến gây rối, Thiên Kiếm Tông chưa chắc có thể chống lại được.
Độ Thiên Chân Nhân đi theo Khương Vy Nhan đến tập đoàn Vy Nhan, vừa bước xuống xe đã chạm mặt với đám người Trần Quốc Hoa.
Trần Quốc Hoa cao ngạo nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan, sau đó chỉ vào hai người rồi nói với mấy người phía sau: “Cô ta chính là Khương Vy Nhan”.
Mấy môn chủ đó chưa lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã vung thanh kiếm dài trong tay lên, sắc mặt u ám nói: “Có gì thì lên trên rồi nói, ở đây người qua lại nhiều không tiện”.
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân hộ tống Khương Vy Nhan bước vào tòa nhà văn phòng của tập đoàn Vy Nhan.
“Ê! Cái… cái ông già này!”
Đường Bách Thành hung hăng trợn mắt nhìn Độ Thiên Chân Nhân.
“Môn chủ Đường, đừng kích động. Vị này chắc là Độ Thiên Chân Nhân, ông ta là cao thủ lĩnh hội được Kiếm Cảnh, tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột gì với ông ta”.
Dứt lời, Lạc Cửu Anh kéo Trần Quốc Hoa lại căn dặn: “Anh Trần, đừng kiêu ngạo bức ép người khác, hôm nay chúng ta đến để giải quyết vấn đề chứ không phải để kéo thêm thù hận”.
Trần Quốc Hoa gật đầu nói: “Anh Lạc yên tâm đi, tôi có tính toán của mình cả rồi”.
Nhưng nhìn vẻ mặt Trần Quốc Hoa, Lạc Cửu Anh sao có thể yên tâm được đây?
Thấy mọi người đều theo Trần Quốc Hoa đi vào tập đoàn Vy Nhan, Lạc Cửu Anh cũng chỉ đành thở dài rồi đi vào cùng.
Lúc bước vào phòng họp mà hôm trước từng đến, mấy người Trần Quốc Hoa lần lượt tìm ghế để ngồi.
Mấy người Đường Bách Thành lạnh lùng nhìn Độ Thiên Chân Nhân, Độ Thiên Chân Nhân chỉ hờ hững nói: “Các vị có chuyện gì thì có thể nói theo thứ tự từng người một”.
“Nhưng nơi này là tập đoàn Vy Nhan không phải là võ tông của các vị nên xin các vị hãy chú ý biết chừng mực”.
Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa đặt tay lên chuôi kiếm khẽ gõ lên đó vài cái.
“Hừ! Độ Thiên Chân Nhân đúng không? Thiên Kiếm Tông các ông có ý kính trọng Tiêu Chính Văn là chuyện của các ông, nhưng người khác chưa chắc đã hèn nhát như các ông”.
Đường Bách Thành đập mạnh lên bàn tức giận quát.
Nghe thế Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nhìn Đường Bách Thành.
Nhưng Khương Vy Nhan vẫn chưa nói gì, Độ Thiên Chân Nhân cũng không tiện làm bậy.
“Bỏ đi, chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề nên không cần phải tranh chấp”.
Lạc Cửu Anh vội đứng lên giải vây nói.
Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Đúng thế, chúng ta đều vì giải quyết vấn đề, tôi không muốn nhắc lại chuyện trước đó nữa, sở dĩ tập đoàn Vy Nhan chúng tôi muốn nhà họ Trần giao nộp tài sản ra không phải là lừa gạt tống tiền”.