Chương 740: Kim Sắc Long Vương
Là một sát thủ chuyên nghiệp, trước khi thực hiện nhiệm vụ bắt buộc phải tiến hành tìm hiểu kĩ địa hình.
Dù gì nơi này cũng là Hoa Quốc, quốc gia được xem là có hệ số an toàn cao nhất.
Nơi này không cho phép lính đánh thuê tồn tại, Boke cũng lăn lộn ở đây đã vài năm, thông qua một số quan hệ và thủ đoạn mới tạo được thân phận giả.
Vậy nên hắn bắt buộc phải sắp xếp tốt tuyến đường, bất luận là đường hành động hay là đường tháo chạy.
“Chỉ có biện pháp phòng bị ở đẳng cấp này thôi sao?”
Lúc Boke đi qua khu biệt thự Thương Hải Số Một còn chán ghét cười khẩy.
Biệt thự rất lớn, mặc dù bên ngoài có lắp đặt camera, hơn nữa còn bố trí một loạt biện pháp bảo vệ, thế nhưng trong mắt Boke thì những biện pháp an toàn này rõ ràng không đáng để nhắc tới.
Hàng rào điện bố trí rất thấp, hơn nữa camera cũng có góc chết, chỉ cần thuận theo góc chết mà ẩn nấp là có thể tiến vào rất dễ dàng rồi.
Boke vô cùng uyển chuyển, chạy lấy đà trước rồi sau đó nhảy lên tường, khẽ khàng vượt qua hàng rào điện trên tường bao một cách dễ dàng, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Quả đúng là dễ ợt luôn”.
Lúc này, Boke đã thâm nhập được vào trong biệt thự, thậm chí còn nhàn nhã dạo chơi bên trong biệt thự một vòng.
Hắn không hề lo lắng bị người khác phát hiện ra, bởi vì hắn đã xác định được nơi nào có người, nơi nào không có người rồi.
Đồng thời trong lòng hắn còn có suy nghĩ, nếu như hắn giết hết người nơi này đi, biến biệt thự trở thành một ngôi nhà ma không ai dám bước vào, vậy thì bản thân không phải có thể chiếm cứ nơi này, trở thành chủ nhân mới của căn biệt thự này hay sao?
Mặc dù hắn đã ở Hoa Quốc nhiều năm như vậy nhưng có một chuyện khiến hắn rất để tâm là nhà ở Hoa Quốc vô cùng đắt đỏ!
Nếu như có thể chiếm dụng căn biệt thự lớn như vậy, bản thân không chỉ có thể sống thoải mái mà người dân xung quanh nơi này lại rất ít, cũng không cần lo sẽ bị người khác phát hiện.
Thế nhưng Boke lại không hề phát hiện ra, nhất cử nhất động của mình đều bị nhân viên vệ sĩ trong biệt thự phát hiện ra hết.
Tiêu Chính Văn giữ lại năm mươi binh lính Bắc Lương làm nhân viên bảo vệ biệt thự, lúc này, trong phòng giám sát, đội trưởng mặc quân trang màu đen đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn hình camera.
Nhất cử nhất động của Boke đều bị anh ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Boke cũng không định ra tay giữa ban ngày, nếu như ra tay trước thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, bỏ qua mục tiêu thật sự.
Mục tiêu của hắn là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, những người khác thì hắn không hứng thú.
Lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn đâu, Boke định sẽ trở về trước.
“Đến thì cũng đã đến rồi, trở về vội như vậy để làm gì?”
Đột nhiên, giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên bên tai hắn, lúc này hắn mới quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang khẽ cười đứng sau lưng mình.
Trong nháy mắt, Boke liền toát mồ hôi lạnh, vừa nãy hắn lại không cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chính Văn, không biết Tiêu Chính Văn xuất hiện từ lúc nào. “À…, thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy căn biệt thự này của anh rất đẹp nên mới lẻn vào xem thử, ban nãy tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời”.
Boke giơ hai tay lên thể hiện rằng bản thân không hề có bất kỳ ý xấu gì, ngoài ra còn từng bước tiến lại gần Tiêu Chính Văn.
Nếu như mục tiêu đã ở ngay trước mắt rồi thì tốt nhất bản thân phải giải quyết cho xong luôn đối phương, sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây.
“Nơi này của tôi thật sự rất tốt, sau lưng có rừng có núi, dù có giết người thì cứ quăng xác vào nơi đồng không mông quạnh cũng rất khó bị ai tìm thấy được”.
Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, từng bước tiến lại gần Boke.
Nghe vậy, Boke lập tức phát giác ra sự tồn tại của sát khí, hắn xông đến trước mặt Tiêu Chính Văn gần như trong nháy mắt, hai con dao bắn ra từ trong ống tay áo, nhắm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn!
Một dao ngắm thẳng vào họng!
Nếu như lưỡi dao này có thể đâm trúng, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ vì yết hầu bị rạch đứt mà không có cách nào kêu lên rồi chết trong im lặng.
Thế nhưng sau khi hai lưỡi dao của hắn rõ ràng đã cắm chuẩn vào cổ Tiêu Chính Văn rồi, mặt hắn chẳng những không vui vẻ mà còn dần dần biến sắc. Hắn phát hiện ra lưỡi dao này không hề có cảm giác đâm vào da thịt mà lại có cảm giác xuyên qua không khí.
Quả nhiên Tiêu Chính Văn dần biến mất ngay trước mắt hắn, hoá ra thứ mũi dao này đâm trúng vào lại chỉ là cái bóng của Tiêu Chính Văn!
Lúc hắn quay người lại, một nắm đấm to lớn đã đấm thẳng lên mặt hắn.
Mắt Boke tối sầm lại, hai con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
“Khốn kiếp… thế này là sao chứ?”
Boke nằm dưới đất, thậm chí hắn còn không nhìn rõ Tiêu Chính Văn đang ở đâu.
“Có chút bản lĩnh thế thôi mà cũng muốn ám sát tôi sao?”
Hai tay Tiêu Chính Văn đút trong túi áo, chậm rãi bước đến trước mặt Boke.
Boke lấy ra hai khẩu súng từ trong áo, vẫn còn chưa kịp bắn về phía Tiêu Chính Văn thì Tiêu Chính Văn đã giơ chân lên đạp văng hai khẩu súng của hắn, toàn bộ đều lăn lóc trên mặt đất.
“Còn có thứ gì nữa thì cứ việc lôi hết ra đây”.
Tiêu Chính Văn nhìn Boke bằng ánh mắt khinh thường.
Boke hoàn toàn sụp đổ, hắn không thể ngờ bản thân lại chẳng làm được gì ra hồn trước mặt người đàn ông này.
Vốn dĩ hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết hết mười mấy tên vệ sĩ, thế nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn, bản thân lại giống như một con gà yếu ớt không có chút lực chiến đấu nào.
Điều này khiến cho hắn bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
“Nói cho tôi biết ai phái cậu tới đây, có thể tôi sẽ tha cho cậu một mạng”.
Tiêu Chính Văn đứng trước mặt Boke, ánh mắt và ngữ điệu đều rất thoải mái, giống như là người qua đường đang dạo phố mà thôi.
“…Tại sao anh lại mạnh như vậy? Rõ ràng trên tư liệu viết anh chỉ là một người bình thường mà thôi…”
Suy nghĩ trong đầu Boke hoàn toàn rối bời.
Hắn chưa từng có loại cảm giác bất lực như vậy, hắn cảm thấy ở trước mặt Tiêu Chính Văn, mình vô lực giống như một đứa trẻ vừa lọt lòng mẹ vậy.
“Người bình thường sao? Không biết cậu đã từng nhìn thấy huân chương này bao giờ chưa?”
Tiêu Chính Văn lần mò trong túi áo rất lâu, sau đó rút ra một cái ví, giơ huân chương ra trước mặt Boke.
Boke vừa nhìn thấy tấm huân chương này thì ánh mắt đã nhanh chóng đông cứng lại.
Đó là một tấm huân chương Kim Long.
“Kim Sắc Long Vương, anh chính là Long Vương đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng sát thủ…”
Khi Boke nhìn thấy tấm huân chương này thì sợ tới mức hai mắt trợn tròn ngất xỉu đột ngột.
Tiêu Chính Văn tiến lên nhìn, Boke đã mất đi hơi thở của sự sống, uống thuốc độc mà tự sát.
Kim Sắc Long Vương.
Cao thủ tuyệt thế đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ mạng lưới ngầm.
Có thể đạt được vị trí số một là bởi vì những sát thủ xếp phía trước đều đã bị anh diệt trừ hết cả.
Đến nỗi vị trí thứ hai sau này căn bản cũng không dám dòm ngó tới vinh hạnh của vị trí đầu tiên.
Ban đầu khi Tiêu Chính Văn rèn luyện ở nước ngoài cũng đã từng đăng ký tham gia bồi dưỡng sát thủ.
Nhất thời nổi hứng nên mới đăng ký tài khoản trên bảng xếp hạng sát thủ.
Một mặt muốn hiểu về tình hình lính đánh thuê quốc tế, khi trở về nước cũng biết đường để đề phòng.
Một mặt lại hy vọng có thể lấy được thật nhiều tin tình báo và tài liệu từ đó, sau đó có thể nhìn ra mâu thuẫn nội bộ đang tồn tại giữa các nước.
Có một khoảng thời gian, Tiêu Chính Văn bị coi là sát thủ lính đánh thuê.
Chính là bởi vì số lính đánh thuê mà anh đã giải quyết thật sự quá nhiều, thứ hạng vẫn luôn tăng lên điên cuồng.
Còn hiện tại sau khi anh đã đứng trên đỉnh cao thì cũng không có ai dám vượt qua anh nữa.
Tấm huân chương mà Tiêu Chính Văn mang theo bên người cũng chính là minh chứng cho việc bản thân là Kim Sắc Long Vương, huân chương Kim Sắc Long Vương.
“Nếu như biết huân chương Long Vương thì dễ xử lý rồi, kẻ này nhất định có mặt trên bảng xếp hạng sát thủ, thử điều tra thân phận của hắn xem sao”. Tiêu Chính Văn gửi cho Long Lân thông tin về Boke.