“Được rồi, anh dưỡng thương trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!”
Mars khẽ xua tay, sau đó nghiêng đầu nhìn về cửa thành Vũ Quan.
Tin tức Tiêu Chính Văn và Từ Kiêu Long chia ra đoạt lại Vũ Quan và thành Vọng Kinh đã truyền về thủ đô Hoa Quốc, các quan chức đều cực kỳ chấn động.
“Ôi trời, Thiên Tử anh minh sáng suốt, đều nhờ phúc lớn của Thiên Tử mà quân ta mới có thắng lợi lớn này!”
“Đúng vậy, Thiên Tử phúc lớn ngang trời, đương nhiên Hoa Quốc chúng ta sẽ đứng đầu thế giới”.
“Tất cả công lao đều thuộc về một mình Thiên Tử, nếu không có phúc lớn của Thiên Từ thì làm sao có được thắng lợi lớn như này!”
Một đám quan văn tiến lên trước, đẩy hết công lao về phía Thiên Tử.
Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, dù thế nào cũng không thể để Tiêu Chính Văn độc chiếm hết chiến công được!
“Mọi người nói sai rồi, trận chiến này đều nhờ vào công lao của vua Bắc Lương!”
Thiên Tử trầm giọng nói.
“Thiên Tử, Tiêu Chính Văn thì có công lao gì chứ? Hôm nay Từ Kiêu Long đã đánh chiếm được thành Vọng Kinh, Long Kinh đã được bảo vệ, còn hắn thì sao, hắn lại muốn đóng quân ba ngày ở Vũ Quan, không phải đây là làm lỡ thời cơ chiến đấu hay sao?”
Ông Lạc tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
“Nói bậy! Tiêu Chính Văn là dùng bản thân làm mồi nhử, đợi quân địch bao vây Vũ Quan! Sao từ miệng ông nói ra lại biến thành làm lỡ thời cơ chiến đấu rồi hả?”
Tần Hán Quốc bước lên một bước, tức giận lớn tiếng chỉ vào mũi ông Lạc nói.
“Đúng vậy, nếu lúc này tiêu diệt toàn bộ một trăm nghìn quân địch của thành Vọng Kinh dưới thành Vũ Quan thì liên quân phía Bắc cũng không có lý do để hiếu chiến!”
Giang Vạn Long cũng lên tiếng.
Cuộc tranh cãi giữa hai bên nhanh chóng trở nên gay cấn.
Đám quan chức chia thành hai phe, dẫn đầu là quan văn, đa số đều ủng hộ cách nói của ông Lạc.
Nhưng các tướng lĩnh lại nhao nhao đứng ra tỏ ra bất bình thay Tiêu Chính Văn.
“Im miệng!”
Thiên Tử đột nhiên vỗ lên thư án hình rồng, lớn tiếng nói.
Thấy Thiên Tử tức giận, lúc này mọi người mới câm như hến.
“Từ xưa, quan văn giỏi mưu lược, quan võ giỏi chiến đấu, tạo phúc cho quốc gia, nhưng bây giờ mấy người lại vì chuyện công lao mà tranh luận không ngừng nghỉ?”
Đám quan chức nghe tới đây lại rối rít cúi đầu, không dám tranh cãi nữa.