Cậu chủ đó lạnh lùng nhìn Trần Cương, sau đó đẩy một cái ly lớn chứa gần ba lít rượu trắng đến trước mặt Trần Cương.
Trần Cương biết sau khi uống xong ly rượu này thì cậu chủ sẽ nghĩ ra nhiều cách khác để gây khó dễ cho mình.
Thế nên anh ta không nhận lấy ly rượu trong tay cậu chủ mà siết chặt nắm đấm, thầm nhớ đến người khiến anh ta cực kỳ kính trọng.
Bóng dáng cao lớn đó từng dẫn theo bọn họ, trăm trận trăm thắng, quét sạch đám giặc các nước!
Trong mỗi thời khắc khó khăn nhất, người đó đều là trụ cột tinh thần của anh ta!
Mà lúc này, bên trong phòng bao sát vách, La Quốc Hoa và mấy đội viên đang kính rượu Mayer.
Một mặt cần lấy được giấy phép thông hành từ chỗ ông ta, mặt khác bọn họ còn cần Mayer đích thân ký lệnh cử quân đội hộ tống bọn họ qua đó.
Nếu không có sự hộ tống của quân đội, dù có lấy được giấy phép thông hành thì cũng bị làm khó dễ trăm bề.
Nơi này không giống như Hoa Quốc, trên dưới một lòng, chính trực liêm khiết.
Ở đây, dù chỉ một nhân viên văn phòng nhỏ bé cũng có thể làm khó người ta đủ kiểu.
Vậy nên mấy người luân phiên kính rượu Mayer, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn ngồi một chỗ ăn uống thoải mái, trong đầu tính toán chuyện làm sao để dẫn Lục Hoài Viễn trở về Hoa Quốc.
Thật ra cứu Lục Hoài Viễn ra không hề khó khăn, chỉ cần phát động thế lực của điện Thần Long ở đây thì có thể tìm ra được Lục Hoài Viễn trong phút chốc.
Khó khăn là gia tộc Asia Lanci và cả mấy nước nhỏ đang nhăm nhe Hoa Quốc kia nhất định sẽ truy giết dọc đường!
Bản thân Tiêu Chính Văn thì không sao, dù có phải đi bộ thì cũng có thể trở về Hoa Quốc trong vòng nửa tháng.
Thế nhưng Lục Hoài Viễn lại chỉ là một người bình thường, dẫn theo ông ta vượt qua sa mạc mấy nghìn dặm đương nhiên là chuyện không thực tế!
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn ngồi yên tại chỗ không cử động, La Quốc Hoa không khỏi nhíu mày.
Vừa nãy ông ta đã nhắc nhở Tiêu Chính Văn, kết quả Tiêu Chính Văn vẫn giống như một bức tượng gỗ, ngồi đó bất động.
Sắc mặt La Quốc Hoa trở nên khó coi, ông ta hít sâu vào một hơi rồi ra hiệu bằng ánh mắt với Dương Linh Nhi.
Dương Linh Nhi hơi khó xử khẽ đẩy Tiêu Chính Văn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, ông Mayer này rất quan trọng đối với chúng ta, ý của đội trưởng La là anh qua mời ông ta một ly rượu!”