“Thân phận? Nếu vùng ngoài lãnh thổ không còn nữa thì anh nói thử xem mình có thân phận gì? Ai còn kính trọng anh nữa? Giới thế tục sao?” trong lòng Caseus càng biết rõ tất cả những gì gã có đều bắt nguồn từ vùng ngoài lãnh thổ.
Nói cách khác, những người như bọn họ không thể trở về giới thế tục được nữa!
Trong mấy nghìn năm qua, bọn họ đã cắt đứt mọi liên lạc với giới thế tục.
Cho dù bọn họ có thể trốn thoát trở lại giới thế tục, thì sẽ có mấy người trong giới thế tục nhận ra bọn họ?
Hơn nữa cả giới thế tục đều là thiên hạ của Tiêu Chính Văn, lẽ nào lúc đó, bọn họ còn có còn có tôn nghiêm gì sao?
Chuyện đã đến nước này, bọn họ không còn đủ tư cách để mặc cả với Tiêu Chính Văn nữa.
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả, anh vừa bị ép giết vệ sĩ của mình, Khổng Tề Thiên và hòa thượng Tanaka đã quỳ xuống xin lỗi, các người còn có thân phận gì để nói?”
“Nếu vùng ngoài lãnh thổ không còn nữa, các người cho rằng người trong giới thế tục sẽ để ý đến các người sao? Những gì các người làm hôm nay sẽ trở thành trò cười cho giới thế tục, đến lúc đó, các người định xử lý thế nào?”
Nghe Caseus nói vậy, mọi người đều im lặng.
Bọn họ là cậu chủ cao quý, luôn sống cuộc sống thượng lưu, nhưng những gì xảy ra vừa rồi sẽ bị mọi người nhớ mãi.
Tức là từ giờ phút này trở đi, địa vị của bọn họ trong mắt mọi người đã thay đổi mạnh mẽ!
Nếu đất dưới chân họ không còn thuộc về họ nữa thì còn ai coi trọng họ?
Đến lúc đó, thứ sẽ mất đi không chỉ là thân phận và thể diện, mà còn ngay cả chỗ đứng cũng không còn.
Nghe Caseus nói vậy, Tử Dư cũng trầm mặc.
Ông ta đã nhận được tin tức từ phía giới thế tục, Hoa Quốc đã nhổ tận tốc thế lực của nhà họ Khổng trong giới thế tục, ngay cả những người có liên quan đến nhà họ Khổng cũng bị xóa sổ.
Rất nhiều người cũng bị tống vào tù chỉ vì học vài câu luận ngữ.
Có thể thấy, Hoa Quốc trong giới thế tục đã không còn là Hoa Quốc mà nhà họ Khổng có thể tùy ý chơi đùa hay bán đứng.
Bây giờ trở lại giới thế tục, nhà họ Khổng không còn được người đời coi là thánh nữa, mà chỉ như chuột qua đường, người người xua đuổi.
Bốn cậu chủ Chiến Quốc có thể làm được gì? Chẳng phải Tử Dư cũng không có chỗ đứng sao?
Caseus cũng nhìn ra được điểm này, nên mới chủ động đứng ra, đồng ý yêu cầu của Tiêu Chính Văn.
Thật ra, ngay từ lúc âm phủ xuất thế, bọn họ đã không còn cơ hội đàm phán với Tiêu Chính Văn nữa.
Tử Dư và Tử Cống đều tỏ vẻ tức giận, không cam lòng, nhưng vậy thì đã sao?
“Điền Văn!”
Tử Dư thở dài, quay đầu nhìn Điền Văn.
“Ông Tử Dư, lẽ nào ông thật sự muốn đồng ý với điều kiện của anh ta sao?” lúc này Điền Văn vẫn ôm chút ảo tưởng.
Dù sao hắn cũng là cậu chủ nước Tề, là con cháu của vương thất nước Tề, sao có thể trở thành con chó bên cạnh Tiêu Chính Văn được chứ?