“Đúng vậy!”
Tiêu Chính Văn tiện tay đẩy cánh cửa gỗ ra nhìn vào trong vườn.
Chỉ thấy một ông lão mặc đồ trắng, khoác thêm một chiếc áo đạo sĩ trắng tinh, hai hàng lông mày dài rủ xuống bên vai.
Dưới mái đầu bạc trắng là một gương mặt vuông, đôi mắt sâu thẳm giống như một ngôi sao giữa màn đêm, trong veo sáng ngời!
Chỉ nhìn vào vẻ ngoài cũng đủ để thấy cảnh giới của ông lão không hề tầm thường!
“Đánh đệ tử tôi mất một cánh tay, cậu có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhếch miệng, lạnh lùng hỏi.
“Ông lão, nhìn cách ăn mặc này của ông, có lẽ ông là một người tu đạo. Đệ tử của ông đã làm những gì? Tôi đánh gãy một cánh tay của hắn là hy vọng cho hắn có một cơ hội sửa sai, nếu xét theo những việc mà hắn đã làm thì giết hắn cũng chẳng có gì quá đáng!”
Tiêu Chính Văn bình thản bước vào trong vườn, bốn mắt nhìn nhau với ông lão, không hề mảy may sợ sệt.
Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm nhìn Tiêu Chính Văn, trong khoé mắt loé lên tia sáng.
Cùng ở cảnh giới Thiên Vương, trong lòng ông lão không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhìn vào gương mặt, Tiêu Chính Văn nhiều nhất mới chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng lại có thực lực khủng bố như thế, cả võ tông quả thực có một không hai!
Phải biết rằng, phải đến năm sáu mươi tuổi thì Độ Thiên Chân Nhân mới đột phá cảnh giới chủ soái sáu sao, đạt tới thực lực Thiên Vương chuẩn một sao.
Hiện giờ cụ ta đã xấp xỉ chín mươi mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Còn Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến bốn mươi tuổi Tiêu Chính Văn đã có thể đạt đến cảnh giới hiện giờ của cụ ta!
Rõ ràng có thể dùng cụm từ “dị thường” để hình dung.
Lúc này, trong lòng Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên hơi dao động.
Nếu như thu nạp được Tiêu Chính Văn về Thiên Kiếm Tông thì sau này Thiên Kiếm Tông có lẽ còn có hy vọng vượt qua cả Võ Thần Tông!
“Cậu thanh niên, mạnh mẽ háo thắng, dũng mãnh ác liệt, không tệ chút nào, tôi cũng từng trẻ tuổi như thế! Có điều, cậu có thể yên tâm, tôi quả thực là người tu đạo, Thiên Kiếm Tông của tôi vốn là môn đạo, vợ của cậu mặc dù được mời đến đây làm khách nhưng lại chưa hề bị lăng nhục!”
Những lời này của Độ Thiên Chân Nhân chủ yếu là muốn lấy lòng Tiêu Chính Văn.
Hàm ý chính là mặc dù tôi bắt cóc vợ của cậu thế nhưng tôi chưa hề cho đệ tử môn đồ của mình động đến cô ấy dù chỉ một đầu ngón tay.
Từ điểm này mà nói, Tiêu Chính Văn cậu nên thấy cảm kích tôi!
“Ồ? Theo như lời ông vừa nói thì tôi còn phải cảm ơn ông vì đã bắt cóc vợ tôi tới nơi này du ngoạn sông núi sao?”
Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng.
Ánh mắt sâu thẳm của Độ Thiên Chân Nhân nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khoé miệng nở nụ cười nhạt.
Võ nghệ được gọi là bản lĩnh bởi vì nó cần có thời gian để lắng đọng và tích luỹ.
Không trải qua sự mài giũa của thời gian thì dù tố chất tự nhiên có tốt tới đâu, chiến lực cuối cùng cũng chỉ có hạn.
Tiêu Chính Văn lại không hề thấy cảm kích, vậy thì Độ Thiên Chân Nhân cũng không cần phải khách khí với anh làm gì!
Đánh gãy một cánh tay của đệ tử Thiên Kiếm Tông chính là kết thù với Thiên Kiếm Tông!
Không trả được mối thù này thì Thiên Kiếm Tông cũng không còn mặt mũi gì nữa!
“Tiêu Chính Văn, tôi không muốn tạo nghiệp giết chóc nhiều, cậu vẫn nên tự đánh gãy một cánh tay của mình đi, tôi đây đỡ phải ra tay!”
Độ Thiên Chân Nhân còn chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ khẽ nhắm mắt, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn.