Nếu xét về thực lực, cả ngoài lãnh thổ ai mà không nể mặt ông ta, ngay cả người như Bạch Khởi cũng từng chỉ là một người hâm mộ của ông ta thôi.
Nếu ngay cả người như thế cũng đứng về phía vùng ngoài vũ trụ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
“Nếu ông ta là người của Thiên Đạo Minh Ước thật thì sao Thiên Đạo Minh Ước lại phái người đuổi giết ông ta? Năm đó sở dĩ ông ta đến chiến trường ngoài vũ trụ còn chẳng phải là vì bị Thiên Đạo Minh Ước tập trung toàn bộ lực lượng đánh đuổi sao?”
“Nhưng hiện giờ nói mấy chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao chuyện này người này cũng không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp, tôi nghĩ lúc này cậu Tiêu cũng nên hiểu rõ tình cảnh của ngoài lãnh thổ”.
“Thế nên ý của tôi là tạo mối quan hệ với cậu Tiêu, cho dù nể mặt Trần Huy Tổ hay nể tình vùng ngoài lãnh thổ và thế tục cùng phía, tôi và cậu đều nên hợp sức đánh địch”.
Cụ tổ nhà họ Trần nói thẳng mục đích của mình.
Trần Huy Tổ bên cạnh mấy lần muốn nói rồi thôi, những chuyện như vậy không phải là chuyện ông ta có thể nhiều chuyện.
“Đương nhiên là được, chỉ cần nhà họ Trần không ăn cây táo rào cây sung, mọi chuyện có thể thương lượng”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Được! Cậu Tiêu đường xa đến đây, tôi đã chuẩn bị bữa tiệc mời khách”.
Nói rồi cụ tổ nhà họ Trần đứng lên nói với Tiêu Chính Văn: “Rất hân hạnh được đón tiếp cậu Tiêu”.
“Cậu Tiêu, chi bằng ở lại ăn một bữa cơm rồi đi”, Trần Huy Tổ cũng bước đến nói.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Trần Huy Tổ, gật đầu nói: “Ừ!”
Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, Trần Huy Tổ vui mừng không thôi.
Dù sao Tiêu Chính Văn và người điện Thần Long mới được xem là người nhà của ông ta, còn nhà họ Trần thì Trần Huy Tổ không muốn đưa ra phán xét gì nữa.
“Ông Trần, hôm nay tôi và ông không say không về”, Lý Bạch nhìn bóng lưng cụ tổ nhà họ Trần, nhỏ giọng nói với Trần Huy Tổ.
Lúc này ở bên chiến trường ngoài vũ trụ, Hồng Ấn chắp một tay ra sau lưng trầm giọng dặn dò: “Dặn dò bên dưới chuẩn bị hết mọi thứ”.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, vầng trăng chiếu xuống nhân gian, trong sân vườn nhà họ Trần đèn đuốc sáng choang.
Trong phòng sách, vài thị nữ đang bưng trà rót rượu cho cụ tổ nhà họ Trần.
“Cụ tổ, lẽ nào nhà họ Trần chúng ta phải hợp sức với Tiêu Chính Văn thật sao?”
Dù sao nhà họ Trần có lai lịch khá lớn, hơn nữa bây giờ cũng xem như là quản lý cấp cao trong cấp cao ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí từng thống lĩnh sự hưng thịnh, suy tàn của vô số thế lực lớn.
Hàng ngàn năm nay lại chỉ có nhà họ Trần đứng vững không ngã.
Điều này chứng tỏ đặc thù của nhà họ Trần và thế mạnh của họ.
So ra thì điện Thần Long chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ là một trong các thế lực mới được nhà họ Trần xem trọng.
“Chẳng qua là lợi dụng chúng thôi, bây giờ điện Thần Long lớn mạnh, vừa lúc có thể cho ta dùng, không cần phải trở mặt”, ông lão lạnh lùng nói.
“Vậy tại sao cụ tổ còn muốn mời tiệc Tiêu Chính Văn? Thế này cũng nể mặt hắn quá đó”, một thị nữ khác bất mãn nói.