Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Khắc Long đứng một bên khiếp sợ khuỵu gối xuống đất.
Dường như chỉ trong chốc lát, Hoàng Khắc Long đã quỳ xuống bò đến trước mặt Tiêu Chính Văn ôm lấy đùi anh, than khóc cầu xin: “Chủ soái Tiêu, tôi sai rồi… cầu xin chủ soái Tiêu rộng lượng đừng giết tôi, đừng giết tôi… Tôi không muốn chết. Chỉ cần chủ soái Tiêu tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được…”
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Hoàng Khắc Long quỳ trước mặt mình, cười gằn nói: “Cậu chủ Hoàng, giờ mới biết cầu xin tha có phải hơi muộn rồi không?”
Nghe thế Hoàng Khắc Long dập đầu liên tục đến nỗi đầu chảy máu nói: “Xin chủ soái Tiêu tha mạng! Chỉ cần đừng giết tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được…”
Tiêu Chính Văn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không giết anh cũng được, sau khi về anh hãy chuyển lời lại cho Dược Vương Cốc”.
“Chuyển... chuyển lời gì cơ?”
Hoàng Khắc Long rùng mình, run lẩy bẩy ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn. Vừa nhìn vào ánh mắt đáng sợ của anh, hắn khiếp sợ lại cúi đầu xuống.
“Nếu Dược Vương Cốc muốn tiếp tục tồn tại ở Hoa Quốc thì đừng vươn tay quá dài đến Giang Trung, càng đừng động đến vợ con tôi”.
“Chuyện của Linh Khê Tông là do Linh Khê Tông tự chuốc lấy. Nếu Dược Vương Cốc không phục, còn muốn trả thù cho Linh Khê Tông thì tôi sẽ đợi”.
“Nhưng tôi chắc chắn sẽ gửi lời cảnh cáo cho Dược Vương Cốc, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho các anh, nếu còn tái phạm, Hoa Quốc sẽ không còn Dược Vương Cốc nữa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, khí thế trên người toát ra bao trùm lấy cả căn phòng.
Sau đó anh giơ tay lên đâm thẳng thanh kiếm đen vào bức tường, để lại một vết nứt đáng sợ trên tường.
Tiếp đó, Tiêu Chính Văn xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Hoàng Khắc Long mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất, cả người dính đầy mồ hôi.
“Cậu ba, cậu ba, cậu không sao chứ…”
Ông Ngụy ở một bên chạy ra vội vàng đỡ Hoàng Khắc Long lên.
Khuôn mặt Hoàng Khắc Long hiện lên vẻ hoảng sợ, ngây người một lúc, hắn mới tức giận đẩy ông Ngụy ra và đập vỡ hết đồ đạc trong phòng, gương mặt đỏ bừng như phát điên tức giận hét lên: “Chết tiệt! Khốn kiếp! Tiêu Chính Văn chết tiệt, vua Bắc Lương khốn nạn! Tôi không muốn trôi cơn giận này!”
Ông Ngụy nhìn Hoàng Khắc Long nổi giận, bất lực lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu ba, chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn cách nào khác. Ý của vua Bắc Lương đã rõ ràng, hôm nay cậu ta giết hai vị tông sư võ đạo đỉnh cao là đã nương tay rồi. Chúng ta về thôi, báo lại chuyện này với mấy vị trưởng lão và chưởng giáo để họ giải quyết…”
Nghe thế, Hoàng Khắc Long tức giận đấm mạnh lên tường, không cam lòng nói: “Về Dược Vương Cốc!”
…
Ở bên này, sau khi ra khỏi khách sạn Mạnh Ngọc Đường, Tiêu Chính Văn trở về biệt thự.
Hôm sau, Khương Vy Nhan đến công ty.
Còn Tiêu Chính Văn đang ở trong biệt thự nghiên cứu mảnh giấy cũ của cuốn “Thiên Sơn Thư Lục”, bỗng điện thoại anh vang lên.
Nhìn điện thoại, là đại sứ Vương Lận gọi đến.
“Alo, đại sứ Vương”.
Tiêu Chính Văn nói.
“Chào vua Bắc Lương, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
Vương Lận nói thẳng vào vấn đề chính.
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Tôi đã biết chuyện của vua Bắc Lương và nước Khổng Tước vào mấy hôm trước rồi, tôi rất khâm phục cách làm của cậu”.
Vương Lận khen ngợi.
“Chiến sĩ vì đất nước vốn nên được tôn trọng, mà tôi là chủ soái chiến khu, làm vài chuyện có ích cho đất nước cũng là bổn phận”.
Tiêu Chính Văn trịnh trọng nói, không phải anh đang nói lời khách sáo mà là những lời từ đáy lòng.
“Nói hay lắm, đàn ông nên giống như cậu!”
Vương Lận không hề tiếc lời khen ngợi với Tiêu Chính Văn.
“Đại sứ Vương quá khen rồi, ông vẫn nên nói về việc mà ông muốn tôi giúp đi”.
Tiêu Chính Văn nói.
“Được rồi, mâu thuẫn lần trước của quân Bắc Lương và chiến khu biên giới nước Khổng Tước rõ ràng là lỗi của quân đội nước Khổng Tước, họ cũng làm chúng ta bị tổn thất khá nhiều. Nếu là lỗi của đối phương, chúng ta tất nhiên phải bắt đối phương bồi thường”.
Vương Lận nói.
Tiêu Chính Văn im lặng, ngẫm nghĩ đây đúng là có vấn đề.
Trước giờ hình tượng của Hoa Quốc trên trường quốc tế luôn rất tốt, tính cách tốt, lại dễ nói chuyện. Điều này khiến nhiều quốc gia, thậm chí nhiều nước nhỏ đều nghĩ rất dễ chiếm hời từ Hoa Quốc.
Dẫn đến chuyện nhiều nước nhỏ thích ỷ vào việc mình nhỏ bé mà thường chiếm hời, sau đó lại bắt Hoa Quốc tự thanh toán, còn Hoa Quốc vì duy trì hình tượng quốc tế của mình cũng chỉ đành nghiến răng nuốt cơn tức vào bụng.
Lâu dần ngoài cái danh là người tốt, hình tượng Hoa Quốc còn trở thành miếng thịt ai cũng có thể cắn được.
Điều này khiến Vương Lận – một người trước giờ luôn phân rõ thù ghét rất khó chịu, ông ta muốn trừng trị hành vi của mấy nước thù địch, nhưng lại vướng phải nguyên tắc hòa bình nên khó mà thực hiện được.
Vừa hay gần đây xảy ra chuyện quân đội Khổng Tước chủ động khiêu khích Bắc Lương, mà những gì Tiêu Chính Văn làm lại rất hợp ý ông ta nên ông ta muốn đưa ra vài văn bản về chuyện này.
“Nếu bồi thường thì là chuyện hợp tình hợp lý, tự ông giải quyết mấy chuyện này là được, tại sao phải tìm đến tôi?”
Tiêu Chính Văn thắc mắc.
“Haizz, vua Bắc Lương à, cậu không biết rồi. Trước đó tôi đã nhắc đến chuyện bồi thường với nhiều nước trong hội nghị, lúc đó cũng có đại sứ ngoại giao của nước Khổng Tước ở trong hội nghị”.
“Nhưng chỉ cần bọn tôi nhắc đến chuyện bồi thường là mấy lão già nước Khổng Tước lại cứ ngông cuồng nói vua Bắc Lương cũng làm nước Khổng Tước tổn thất rất lớn, họ không chịu bồi thường dù chỉ một đồng”.
“Mấy nước khác cũng khiến người ta bực mình, bảo Hoa Quốc phải duy trì hình tượng nước lớn, chúng ta nên miễn việc bồi thường đi, thậm chí còn nói chúng ta phải chi tiền cho chúng phục hồi sau chiến tranh, lấy ơn báo oán”.
Vương Lận càng nói càng tức, cuối cùng không nhịn được mắng mấy câu thô tục.
“Dựa vào đâu cơ chứ? Bắt chúng phải đền!”
Tiêu Chính Văn nghe cũng cảm thấy tức giận.
“Đúng thế, cậu cũng nghĩ vậy đúng không? Cậu không nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mấy lão già nước Khổng Tước đó đâu, cực kỳ ngông cuồng. Hơn nữa đằng sau nước Khổng Tước có người của Hiệp hội cấp cao chín nước chống lưng”.
Vương Lân hung hăng nói.
Hiệp hội cấp cao chín nước?
Tốt lắm!
Anh vẫn chưa đi tìm họ tính sổ mà họ đã nộp mạng đến trước rồi.
“Thế tôi nên làm gì?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Thật ra cũng không cần làm gì, hai ngày sau có một cuộc họp quốc tế, sẽ thảo luận chuyện chuyện lần trước. Tôi có thể dẫn một người đến trước ghi danh cho cậu, mong rằng đến lúc đó cậu có thể giúp tôi chấn chỉnh đám người này”.
Vương Lận nói.
“Hóa ra là vậy, tôi sẽ giúp ông chuyện này”.
Tiêu Chính Văn không do dự mà đồng ý luôn, anh nghĩ dù lần này không giúp được ông ta thì cũng nên đi thử xem.
“Vua Bắc Lương, tôi không ngờ cậu lại hợp ý với tôi như vậy. Vậy cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đến đón cậu, địa điểm diễn ra hội nghị là trụ sở chính của Liên minh các nước, phải đi bằng máy bay. Nhưng cậu cứ đến Long Kinh gặp tôi trước, chúng ta cùng đến đó”.
Vương Lận nói.
“Vậy mọi chuyện cứ làm theo sự sắp xếp của đại sứ Vương”.
Tiêu Chính Văn đáp.