Vì ông ta nhập đạo với Đoạn Đao Trảm, thế nên lấy tên là Đoạn Đao.
Còn danh tính thật của ông ta thì ngay cả bản thân ông ta cũng không nhớ được nữa vì thời gian đã quá lâu.
Mười ngàn năm trước khi ông ta vẫn còn là một đứa trẻ dã ngộ được tinh túy của Đoạn Đao Trảm từ cảnh tượng bố mẹ bị giết đó.
Một đứa trẻ chưa đến tám tuổi giết liên tiếp hàng trăm võ sĩ, cả người dính đầy máu như một sát thần.
Cũng chính lúc này mới khiến Đoạn Đao bước vào hàng ngũ võ giả, cũng chính trận chiến này khiến ông ta trở thành người mà vô số nhân vật tầm cỡ ở Vy Hào tranh giành.
Chưa đến hai mươi tuổi đã trở thành một trong tám kiếm sư mạnh nhất ở cả Vy Hào.
Bây giờ đã qua mười ngàn năm, các cường giả và cao thủ trước đó đều đã chết, chỉ có ông ta vẫn còn đứng sừng sững vững vàng ở đây.
Ông ta muốn đợi thời cơ, đợi đến lúc âm phủ Hoa Quốc yếu nhất sẽ xuất thế, giành lại huy hoàng ngày xưa của Vy Hào, nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, ông ta không chỉ không đợi được âm phủ Hoa Quốc suy tàn, mà ngược lại phải đối mặt với một hậu bối khiến ông ta sợ hãi.
Ngay khi ông ta và Tiêu Chính Văn bốn mắt nhìn nhau, nỗi sợ không tên bỗng xuất hiện trong nháy mắt.
Khí tức lúc này của Tiêu Chính Văn đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn rồi, có uy lực của Giả Tiên, nhưng theo lý thì Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối, hơn nữa khí tức của anh rõ ràng chỉ mới vừa bước vào cảnh giới này mà thôi.
Còn Đoạn Đao đã đứng vững ở cảnh giới này hàng ngàn năm rồi.
Dù thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ sợ một hậu bối mới phải chứ.
Nhưng…
Tí tách!
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Đoạn Đao, một cái hố sâu xuống lòng đất lớn bằng cỡ ngón cái xuất hiện trên nền gạch đại điện.
Kiếm võ sĩ trong tay ông ta cũng rung lên, ngay cả vũ khí chinh chiến cả đời với ông ta cũng phát ra tiếng kêu bi thương.
Đây là nỗi sợ từ sâu trong linh hồn, cũng là một bản năng.
Lần đầu tiên Đoạn Đao lại nhìn một người thanh niên một cách cảnh giác như thế.
Cũng là lần đầu tiên có cảm giác nguy hiểm cái chết đang đến gần.
“Cậu là Tiêu Chính Văn?”
Mặc dù Đoạn Đao chưa từ gặp Tiêu Chính Văn, nhưng nhìn cử chỉ run lẩy bẩy của Abe Seimei, ông ta cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng gật đầu.
“Xem ra, lần này âm phủ không thể giữ lại cậu nữa rồi”, Đoạn Đao sầm mặt, quyết tuyệt nói.
“Đôi khi con người không thể phạm lỗi lầm, vì một khi phạm phải một sai lầm thì không có cơ hội sửa chữa”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Ha ha!”
“Có lẽ cậu đến đây cũng là một sai lầm đấy”.