“Dù là Chư Thiên Thần Giới cũng đang dòm ngó bảo tàng của Hoa Quốc, bọn tôi là con cháu Hoa Quốc làm gì có đạo lý chắp tay dâng bảo vật từ xa xưa mà tổ tiên để lại cho người khác chứ?”
“Dù là Chư Thiên Thần Giới hay các bên ở ngoài vũ trụ, đối thủ có mạnh thế nào, bọn tôi cũng không lùi nửa bước”.
“Dù có tan xương nát thịt cũng phải sống chết giữ chặt”.
Tần Lương Ngọc chính trực nói.
“Đúng thế, chúng tôi có thể bại trận, tử vong nhưng không thể vứt bỏ tổ tiên, càng không thể chưa đánh đã đầu hàng. Chỉ cần có Long Vương ở đây, chúng tôi phải chiến đấu đến cùng”.
Long Hình cũng khí thế nói.
Từ khi sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Chính Văn, anh ta chưa từng thấy Tiêu Chính Văn thất bại, đây là tự tin của Long Hình, dù đối mặt với Khổng Cập cảnh giới Chân Tiên, Long Hình cũng không sợ.
“Xem ra các người không định nể mặt tôi à?”, Khổng Cập toát ra sát khí hỏi.
“Thật xin lỗi, dù tiền bối có là đời sau của Khổng Thánh, bọn tôi cũng không thể đầu hàng trước tiền bối. Hơn nữa nếu tôi cúi đầu chịu thua trước Chư Thiên Thần Giới, sau này còn mặt mũi nào nói chuyện với cậu Tiêu?”
“Đồng thời tôi cũng khuyên tiền bối một câu, bây giờ mê muội biết quay đầu vẫn còn kịp, nếu không sau này e là khó có kết cục êm đẹp”, Tần Lương Ngọc nói thẳng.
Nghe thế Khổng Cập sửng sốt, sau đó bỗng ngửa đầu lên bật cười.
“Này, nếu không phải nể mặt Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi sẽ ban tặng cho bà cái chết. Nhưng chính vì khí khái của bà cũng khiến tôi cảm thấy rất kính nể”.
“Thế nên tôi cũng khuyên bà một câu, có lẽ trước đây Tiêu Chính Văn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng sau này e là tình hình sẽ lật ngược lại”.
“Hơn nữa Chư Thiên Thần Giới là sự tồn tại mà các người không thể tưởng tượng được, đó là vũ trụ rộng lớn, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu nhân tài cũng không phải là thứ các người có thể tưởng tượng được”.
“So với các cao thủ đứng đằng sau Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn cực kỳ nhỏ bé, chẳng gây ra được sóng gió gì lớn hệt như một giọt nước trong đại dương”.
Khổng Cập lắc đầu nói.
Thật ra đôi khi ngay cả những người sống lâu mấy ngàn năm như ông ta cũng không thể lường trước được tương lai.
Nhưng ít nhất lúc này Chư Thiên Thần Giới đã chiếm ưu thế, ngoài lãnh thổ không có khả năng chống lại sự xâm lược của Chư Thiên Thần Giới.
Mà người khôn giữ mình cũng là chuyện thường tình của con người, dù sao sinh mệnh cũng là thứ vô cùng quý giá với bất kỳ ai.
Nhất là những người sống mấy ngàn năm như ông ta càng hiểu rõ tu hành cả một đời không dễ dàng gì, một khi chết đi sẽ biến mất trong dòng lịch sử dài giống một hạt cát trong thế gian.
“Tiền bối nói thế có phải quá sớm rồi không? Mọi chuyện vẫn chưa được định đoạt, sao tiền bối biết cậu Tiêu không đánh lại?”, Tần Lương Ngọc cười đáp.
“Haizz, xem ra các người định chiến đến cùng, tôi cũng chỉ có thể nói đến đây thôi”, Khổng Cập thở dài nói.
Thái độ của điện Thần Long quá rõ ràng, dù cụ tổ nhà họ Khổng ra mặt, đối phương vẫn có lập trường rõ ràng, thật ra Khổng Cập đã nghĩ đến kết quả này trước đó rồi.