Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh lập tức thay đổi.
"Cậu Tiêu, mọi người đều là bạn bè, hà tất phải bức...”
Không chờ ông lão Trục Nhật nói xong, Tiêu Chính Văn đột nhiên phất tay, một đường ánh sáng vàng bèn bay ra từ trong ống tay áo.
Ngay lập tức lao vút lên không trung!
Ông lão Trục Nhật ngước mắt nhìn thấy phổ trận của thuật phân thân, trong mắt lập tức lóe lên vẻ tham lam!
"Mọi người hà tất phải né tránh chứ? Chỉ cần có thể thắng tôi thì có thể lấy thuật phân thân này bất cứ lúc nào! Tuy nhiên, nếu muốn đánh thì phải như tôi nói, chiến đấu bằng tính mạng, cũng chỉ có như vậy mới đủ công bằng!"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
"Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng bọn tôi sợ anh sao?"
Ngay khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, Vương Vũ bèn bước ra khỏi đám người đầu tiên.
"Vương Vũ tôi sẽ đánh với anh trận đầu tiên này!"
"Chờ đã!"
Ông lão Trục Nhật giơ tay ngăn Vương Vũ lại, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, chẳng lẽ cậu muốn đánh đến chết thật sao?”
Thực ra, sở dĩ Tiêu Chính Văn muốn sửa đổi quy tắc là đã có ý định giết đám người ông lão Trục Nhật!
Những người này, hết lần này đến lần khác làm phiền anh, cho dù Tiêu Chính Văn không muốn trở thành kẻ thù của bọn họ, cũng nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!
Mặc dù Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cũng cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng dù sao đây cũng là đề nghị của Tiêu Chính Văn nên bọn họ cũng không tiện nói thêm gì.
"Ông Trục Nhật, đại trượng phu đã nói ra thì đâu có lý nào hối hận? Tôi nghĩ nên ủng hộ cách làm của cậu Tiêu!" Mạnh Hồng Nho cũng lạnh lùng nói.
Thực ra, bọn họ chỉ mong sao có thể giết chết Tiêu Chính Văn trên võ đài với danh nghĩa là một cuộc đấu võ!
Mà sở dĩ ông lão Trục Nhật muốn xác nhận lại với Tiêu Chính Văn, chẳng qua là vì muốn mọi người đều nhìn thấy rằng Tiêu Chính Văn tự tìm cái chết chứ không phải bọn họ tính kế hãm hại anh.
Nếu lúc này Tiêu Chính Văn hối hận, vậy thì tiếp theo bọn họ có thể vừa đấm vừa xoa, ép Tiêu Chính Văn phục tùng.
"Ông Mạnh, cậu Tiêu có ơn lớn với Thiên Cung Bắc Cực, nếu không có cậu Tiêu, e rằng bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực đến nay cũng chưa chắc có thể tìm lại được!"
"Bởi vậy, nếu làm cậu Tiêu bị thương, trong lòng lão già này làm sao yên tâm được!"
Ông lão Trục Nhật lắc đầu than thở với vẻ giả nhân giả nghĩa.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thanh Liên, nói: “Dù sao cậu Tiêu cũng là khách quý của phủ thành chủ, ngộ nhỡ người thanh niên của nhà họ Khổng lỡ tay đánh chết cậu Tiêu trên võ đài, e rằng chúng ta thậm chí còn không thể ra khỏi thành Thiên Đô nữa!"
Tiêu Chính Văn cười khẩy, thực ra anh sớm đã nhìn ra, ông lão Trục Nhật và Mạnh Hồng Nho kẻ xướng người họa, rõ ràng là đang cắt đứt đường lui của anh!
Hơn nữa, ông ta nói vậy chẳng qua chỉ là muốn Thanh Liên và thành Thiên Đô không được nhúng tay vào chuyện này.
"Anh hoàn toàn có thể yên tâm, tôi tin rằng thành chủ Thanh Liên luôn là người chính trực, sẽ không can thiệp vào chuyện này đâu, hơn nữa, Mạnh Hồng Nho tôi cũng tuyên bố, cho dù là ai chết trên võ đài, tôi cũng sẽ tuyệt đối không ra tay!"