Vừa dứt lời, La Hải Bằng vung tay lên, mấy chục viên đạn bắn về theo đường cũ!
Cả đám vệ sĩ của nhà họ Lãnh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị thương ngã lăn xuống đất.
“A!”
Lãnh Kế Hồng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ sững sờ.
Đến khi Độ Thiên Chân Nhân vỗ nhẹ lên bả vai Lãnh Kế Hồng, ông ta mới run bần bật, giật mình tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ.
“Ông ơi, làm sao… làm sao bây giờ!”
Tất cả vệ sĩ mà ông ta dẫn tới đều đã trở thành ma quỷ dưới họng súng, trong lúc nhất thời, Lãnh Kế Hồng cũng không biết làm sao.
“Cậu đi đi! Nơi này không nên ở lâu!”
Độ Thiên Chân Nhân liếc nhìn Lãnh Kế Hồng.
“Ông, tôi… tôi không thể đi được!”
Hốc mắt Lãnh Kế Hồng ngân ngân nước.
Độ Thiên Chân Nhân muốn ông ta chạy thoát thân, nhưng hai người ở lại sẽ gặp kết cục gì thì ai cũng đoán được!
“Cậu ở lại cũng chỉ gây phiền phức thôi, còn không mau cút đi!”
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên giận dữ, trợn mắt nhìn Lãnh Kế Hồng.
Lãnh Kế Hồng cắn răng, xoay người nhìn đám người La Hải Bằng, ông ta thật sự không cam lòng!
“Ông ta bảo ông cút, đó là cứu ông đấy! Đừng coi lòng tốt người ta như lòng lang dạ thú!”
Đông Phương Viêm phất tay với hai người đứng ở cửa.
Đối với hắn mà nói, Lãnh Kế Hồng chẳng có tác dụng gì, giết người như ông ta chỉ làm bẩn tay!
Vậy nên, lúc này Lãnh Kế Hồng mới giữ được mạng.
“Cậu chủ Đông Phương, không thể thả ông ta đi!”
La Hải Bằng vội vàng nhắc nhở.
“Tôi đường đường là người nhà họ Đông Phương mà lại chấp nhặt với loại người như ông ta thì chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười sao? Hơn nữa, nếu không thả ông ta đi thì ai sẽ báo tin cho Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn không đến, ván cờ tiếp theo cũng chẳng còn gì thú vị!”
Đông Phương Viêm nói với vẻ mặt nham hiểm.
Vừa dứt lời, Đông Phương Viêm vung tay lên với hai người đứng ở cửa.
Karle đột nhiên bước nhanh lên trước, luồng sức mạnh trong tay hắn đánh thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.