Khuỷu tay của Tiêu Chính Văn đập mạnh vào lòng bàn tay của người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng bên cạnh Theodore, ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng sóng khí bắn ra.
“Bùm!”
Luồng sóng khí kia thực sự đã xuyên thủng một hang động lớn cách đó hàng nghìn mét!
Còn người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng như một viên đạn pháo, đập mạnh xuống mặt đất.
Tiêu Chính Văn phóng đến trước mặt người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng nhanh như chớp, những gợn sóng lắc lư trong không trung.
Như thể cơ thể của Tiêu Chính Văn có thể tự do đi lại trong khoảng không!
Con ngươi của người đàn ông mặc áo choàng trắng đột nhiên co rút lại, ông ta không thể tưởng tượng được Tiêu Chính Văn làm sao có thể làm được điều này!
Vào lúc này, ông ta dường như nhìn thấy khí tức chết chóc mãnh liệt từ người Tiêu Chính Văn.
“Không!”
Trên trán người đàn ông mặc áo choàng trắng chảy đầy mồ hôi hột, mặc dù lúc này, Tiêu Chính Văn đang rất nhàn nhã, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại, bình tĩnh nói chuyện với đầu dây bên kia.
Nhưng mỗi khi Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, ông ta lại càng cảm thấy mình càng tiến thêm một bước vào chỗ chết.
Ông ta còn chưa kịp định thần lại, bàn tay của Tiêu Chính Văn đã đặt trên vai ông ta.
“A!”
Ngay khi lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn đặt lên vai ông ta, dường như có một sức hút mạnh mẽ đang rút loại chất nào đó từ trong cơ thể ông ta ra!
Trong nháy mắt, ông ta đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào, người cũng không đứng vững nổi nữa.
Bàn tay Tiêu Chính Văn như một con dao, nhẹ nhàng hạ xuống, cơ thể ông ta như một tờ giấy, bị Tiêu Chính Văn khoét một lỗ thật lớn.
Ngay sau đó, nửa người ông ta như bị thối rữa, rơi xuống dưới.
Hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên tăng nhanh tốc độ xoay tròn, người đàn ông mặc áo choàng trắng dường như nhìn thấy từng tia khí trắng, bị hình thái cực âm dương khổng lồ hút vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn!
Bây giờ ông ta mới hiểu ra, thứ vừa rồi bị rút ra khỏi cơ thể mình chính là sinh khí của ông ta.
“Đừng… đừng mà…”
“Phụt!”
Người đàn ông mặc áo choàng trắng còn chưa kịp nói xong, cơ thể ông ra đã hóa thành một đám sương máu.
Nhưng đám sương máu đó không hề tiêu tan, mà nhanh chóng ngưng tụ lại trên không trung, ép chặt lẫn nhau.
Một đám sương máu hình người cuối cùng ép lại chỉ còn bằng hạt đậu, sau đó giọt huyết tinh đó dung hợp vào hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn.