Lẽ nào là Vy Hào đi sai đường rồi sao?
Lẽ nào Vy Hào thật sự chỉ là đám người mạt hạng như người Hoa Quốc vẫn nói sao?
Nô!
Tất cả người Vy Hào, tận lực cả đời cũng chỉ xứng làm nô lệ của người Hoa Quốc!
Chữ “nô” này giống như một cái chày lớn đập mạnh vào trong tim của Abe Seimei!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn quay người rời đi, tháp Bát Vũ Trấn Hồn cũng đồng thời sụp đổ!
Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Abe Seimei thêm một lần, quay người liền biến mất ngay vào trong hư không!
Trận chiến này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Abe Seimei bại rồi!
Hơn nữa còn bại một cách triệt để, thậm chí ngay cả tín ngưỡng của Abe Seimei cũng bị huỷ hoại theo!
Tất cả người Vy Hào đều trợn mắt há mồm nhìn tháp Bát Vũ Trấn Hồn đã trở thành đống đổ nát, không ai là không phát ra một tiếng thở than từ tận trong nội tâm!
Đây không phải thất bại của một mình Abe Seimei mà là thất bại của cả Vy Hào!
“Hoa Quốc rốt cuộc đã xuất hiện một kỳ tài như thế nào!”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, Abe Seimei đau đớn gào khóc thất thanh!
Ông ta khóc rất thương tâm, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm!
“Phịch!”
Abe Seimei quỳ xuống về phía người Hoa Quốc và cả bóng lưng của Tiêu Chính Văn!
Ông ta hoàn toàn quy phục rồi!
Lúc này, ông ta thật tâm thừa nhận câu nói cuối cùng của Tiêu Chính Văn, ông ta, cả Vy Hào của bọn họ chẳng qua chỉ là đám nô lệ mà thôi!
Nô lệ, không có quyền chống lại chủ nhân, càng không có tư cách ra oai với chủ nhân!
“Bộp!”