Võ Anh Hào gật đầu với Âu Dương Trí, vẫn chuyên tâm đánh cờ với Tiêu Chính Văn.
“Thế tử nhà họ Võ đến hành lang thời không, bọn tôi không biết nên mới để thế tử đi bộ đến, tôi đền tội với thế tử”.
Âu Dương Trí lại chắp tay nói.
“Tiền bối không cần tự trách, tôi cũng vừa lúc tham quan một vòng hành lang thời không”.
Nói rồi Võ Anh Hào buông cờ trong tay xuống, chỉ vào Tiêu Chính Văn giới thiệu: “Vị này là anh Tiêu đến từ thế tục, nhưng cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ”.
“Sau này có lẽ sẽ trở thành bá chủ ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng là chỗ dựa lần này đến hành lang thời không của tôi”.
Võ Anh Hào cố ý tâng bốc Tiêu Chính Văn trước mặt Âu Dương Trí cũng là vì thu hút sự chú ý của mấy người Âu Dương Trí.
“Thế tử nói đùa rồi, cậu vẫn là hậu duệ của Nữ Đế cần gì phải dựa vào người khác? Nhưng nếu đã là bạn của thế tử, bọn tôi chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc cậu ta hơn”.
Âu Dương Trí chắp tay nói.
Sau đó Âu Dương Trí lại dời tầm mắt nhìn những người khác ở đó, chẳng qua khi nhìn đến mấy người Tần Lương Ngọc, thậm chí người mạnh nhất cũng mới chỉ có khoảng Thiên Cảnh cấp một, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Dù sao ở địa cầu, mấy ngàn năm mới có người đi vào hành lang thời không, nhất là sau Lý Đường, hầu như không có người đi vào hành lang thời không nữa.
Dù những người lớn mạnh trước đó cũng không ai có thể đi hết hành lang thời không, nhưng bây giờ những người quá yếu so với các cao thủ đã từng đi vào hành lang thời không ở Đại Đường.
Thân là quản sự phủ thành chủ, Âu Dương Trí là người có quyền lật lại những cuốn sách cổ, theo ghi chép, cả địa cầu từ xưa đến nay cũng chỉ có sáu người đi qua con đường thử luyện.
Từ sau đó dù là ở thời kỳ Hoàng Đế xa xưa cũng không ai có thể đi hết con đường thử luyện này.
Ông ta cứ tưởng sau mấy ngàn năm trong những người đi vào hành lang thời không này vẫn còn có vài cường giả, dù không thể đánh lại thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi thua kém quá nhiều.
Nhưng bây giờ nhìn lại, xung quanh ngoài Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn còn có thể một mình đánh lại các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, những người khác gần như không có cả tư cách luyện cùng nữa là.
Dù là Võ Anh Hào, thật ra Âu Dương Trí không xem trọng lắm, chỉ là nể mặt nhà họ Võ mới tỏ ra khách sáo, dù sao anh ta cũng là truyền nhân của Nữ Đế, tất nhiên thành Huyền Thiên không thể đối xử tệ bạc.
Còn Tiêu Chính Văn, Âu Dương Trí chưa từng nghe nói đến cái tên này, cũng không có hứng thú tìm hiểu nhiều về Tiêu Chính Văn, dù sao so với các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn quá mức tầm thường.
Thậm chí so về khí thế thì Hồng Ấn bị đuổi giết đó cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc.
Người như vậy đến hành lang thời không có thể đi được bao xa?
Có lẽ chưa đến lúc đi khỏi thành Huyền Thiên đã bị mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới bao vây tấn công.
“Thế tử Võ, cậu Tiêu, tối nay thành chủ sẽ đích thân chuẩn bị tiệc tối để chào mừng mọi người, đến lúc đó mong các vị có thể tham gia, thành chủ sẽ đích thân nói cho mọi người vài bí mật và cấm kỵ trên con đường thử luyện”.
“Tôi còn việc khác không tiện làm phiền các vị, các vị cứ bận việc của mình”, nói rồi Âu Dương Trí cúi người với Võ Anh Hào, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Âu Dương Trí, Võ Anh Hào cau mày nói với Tiêu Chính Văn: “Xem ra Âu Dương Trí này không xem chúng ta ra gì”.