Quách Diễn không phải là một vệ sĩ bình thường, mà là đệ tử của Tinh Kiếm Tông cử xuống núi rèn luyện.
Bây giờ lại chết ở Giang Trung, nếu Tinh Kiếm Tông tìm đến hỏi tội thì nhà họ Hàn lấy gì chống đỡ?
Nghĩ đến đây, Hàn Chấn Húc vội vàng đứng dậy ra ngoài.
“Sếp Hàn...”
“Hôm nay tôi hơi mệt, ngày khác lại đến nói chuyện cùng ông Viên!”
Dứt lời, Hàn Chấn Húc không hề quan tâm đến lời ngăn cản của mọi người, mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng bao.
Vừa trở về biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Chấn Húc đã vội vàng gọi điện cho thủ lĩnh Tinh Kiếm Tông.
Mỗi môn phái võ tông đều có chưởng giáo và thủ lĩnh.
Thủ lĩnh là người phụ trách các công việc hàng ngày trong môn phái, địa vị chỉ đứng sau chưởng giáo và chưởng môn.
Tinh Kiếm Tông cử Quách Diễn xuống núi, chủ yếu là để xem tình hình hiện giờ của thế giới bên ngoài.
Mặt khác, còn rèn luyện đệ tử, giúp tông môn thu về một số nguồn kinh phí.
Nhà họ Hàn được chọn là vì nhà họ Hàn không có người chống lưng quá mạnh.
Vì vậy, việc có được sự hỗ trợ của Tinh Kiếm Tông cũng coi như là phúc đức của nhà họ Hàn.
Bởi vậy cho dù nhà họ Hàn có đạt được thành tựu gì lớn thì sau này cũng chỉ có thể nghe theo sự sai khiến của Tinh Kiếm Tông.
Cho nên thủ lĩnh và chưởng giáo của Tinh Kiếm Tông không hề coi Hàn Chấn Húc là người ngoài, bọn họ thường xuyên gọi điện qua lại để hỏi thăm.
Sau khi nghe điện thoại của Hàn Chấn Húc, thủ lĩnh Tưởng Duy Thắng ở đầu bên kia liền cao giọng nói: “Ông Hàn, người bận rộn như ông sao lại gọi điện cho tôi vào ngày không phải lễ tết thế này?”
Lúc trước, Hàn Chấn Húc thường gọi điện cho Tưởng Duy Thắng để tặng đồ tốt cho ông ta, nhưng bình thường đều sẽ chọn vào những ngày lễ tết.
Hôm nay không phải ngày lễ gì, cho nên Tưởng Duy Thắng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Thủ lĩnh Tưởng, ông Quách... ông ta xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Chấn Húc kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Tưởng Duy Thắng nghe.
Về cái chết của Quách Diễn, ông ta cũng chỉ nghe người khác kể lại nên cũng không nói quá chi tiết.
“Cái gì?”
Tưởng Duy Thắng nghe xong lập tức vô cùng tức giận.
Quách Diễn là đại đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất của ông ta!
Cả đời này, ông ta dạy dỗ được một đồ đệ tốt như vậy, vốn dĩ muốn để đồ đệ kế thừa mình.
Thật không ngờ, lời từ biệt ba tháng trước lại là lời từ biệt mãi mãi?
“Thủ lĩnh Tưởng, chuyện này... không thể trách tôi được, đều tại tên Tiêu Chính Văn kia quá ngông cuồng nên ông Quách mới tức giận đến mức không chịu nổi, một mình đi tìm Tiêu Chính Văn để nói chuyện!”