Ông Lư thấy vậy thì tỏ vẻ đắc ý.
May mà trước khi đi cụ ta đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu không hôm nay thật sự sẽ để cho thằng ranh Tiêu Chính Văn này nhặt được món hời lớn!
“Ông Lư, xem ra thêm vài chiêu nữa thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận!”
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh quay ra nịnh nọt ông Lư.
“Hừ, ông Hứa là một trong mười cao thủ mạnh nhất trong liên minh võ thuật! Thằng ranh Tiêu Chính Văn có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì sao có thể là đối thủ của ông Hứa được, không biết có bao nhiêu cao thủ đã chết trong tay ông Hứa rồi!”
Ông Lư kiên định nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn dũng cảm quên mình giơ con dao quân đội năm cạnh lên muốn liều mạng kéo ông Hứa chết chung!
Thấy tình cảnh này, ông Hứa hơi nhíu mày.
Trên thế giới này có một loại người khó đối phó nhất!
Đó là mấy tên không cần mạng sống!
Dù có chết thì cũng phải kéo đối phương chết cùng, đây mới là điều đáng sợ nhất!
Ông Hứa không muốn chết chung với người như Tiêu Chính Văn, thậm chí đối với cụ ta mà nói, bị Tiêu Chính Văn làm bị thương cũng đã là một loại sỉ nhục rất lớn!
Thấy con dao quân đội năm cạnh đã gần trong gang tấc, ông Hứa khẽ lùi ra sau một bước, lập tức kéo xa một khoảng cách nhất định với Tiêu Chính Văn.
Thật ra chiều hướng của ông Hứa đã nằm trong dự đoán của Tiêu Chính Văn từ lâu.
Vào lúc ông Hứa lùi ra sau, hai mắt của Tiêu Chính Văn khẽ nheo lại, thời cơ chiến đấu đã tới!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn lập tức nhún người, giơ một chân lên tung cú đá về phía ông Hứa!
Ông Hứa không ngờ Tiêu Chính Văn lại phản kích đột ngột như vậy, khẽ nhíu mày lại, vội vàng giơ tay ra đỡ.
“Bộp!”
Ông Hứa nắm một tay lại, phản ứng với tốc độ cực nhanh trong khoảng thời gian rất ngắn, tung cú đấm vào đế giày của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn thuận theo đạo lực này, cơ thể nghiêng về phía sau, làm một động tác lộn nhào tuyệt đẹp giữa không trung!
Sau đó, cơ thể anh nhẹ nhàng tiếp đất, trên mặt nở nụ cười.
Đồng thời, anh thu con dao quân đội năm cạnh trở lại trong ống tay áo.
Mọi người chứng kiến động tác này của Tiêu Chính Văn đều hơi cau mày!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn tự biết mình không phải đối thủ của ông Hứa nên chuẩn bị nhận thua rồi sao?
Đặc biệt là ông Lư ngồi bên trên khán đài lại đắc ý vuốt râu, nhàn nhã lên tiếng: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã biết tới sự lợi hại của ông Hứa và liên minh võ thuật hay chưa?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận sai!”