Chỉ nhìn thấy Mạnh Phi Vũ với mái tóc dài chạm vai giống như một thác nước đen, hơn nữa bờ vai rộng và tấm lưng dày giống như một tòa tháp sắt!
“Nghe nói cách đây không lâu, hắn ta có được một ít khí tức của rồng ở trong hồ Cửu Phượng!” Lý Tử Dương nói với vẻ mặt ghen tị.
Loại khí tức của rồng này, mặc dù không nhìn thấy cũng không chạm được, thế nhưng, vẫn có thể thu được ở một số nơi linh khí nồng nặc ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nơi thánh địa như thành Thiên Đô này lại càng xuất hiện thường xuyên!
Vì vậy, tất cả các thế lực mới có tình yêu chung thủy với thánh địa.
Khi Vương Vũ tiến lại gần Mạnh Phi Vũ cũng chắp tay vô cùng cung kính, rõ ràng, đến cả Vương Vũ cũng đều nể mặt truyền nhân của nhà họ Mạnh!
"Hừ! Có gì ghê gớm chứ! Nghe nói, tên tiểu tử này quả đúng là người của nhà họ Mạnh, chỉ có điều, là sản phẩm của cuộc tình loạn luân”.
"Nghe nói mẹ hắn ngoại tình với chú của hắn ta nên mới sinh ra hắn! Mà sau đó, đôi nam nữ chó má này lại tiễn bố của Mạnh Phi Vũ ra đi bằng một bát canh thuốc!"
“Nếu không phải là ở Thiên Cung Bắc Cực thì ngay cả tôi cũng không thèm để ý đến hắn ta!” Lý Tử Dương nhỏ giọng nói với vẻ khinh thường.
“Cái gì?”, Tiêu Chính Văn nhìn Lý Tử Dương với vẻ khó hiểu.
Lý Tử Dương sững sờ, sau đó cười lớn nói: “Anh xem tôi kìa, vừa tức giận là nói sai luôn rồi, là đôi nam nữ chó má kia tiễn người bố trên danh nghĩa của hắn đi bằng một bát canh thuốc!”
Tiêu Chính Văn bất lực cười khổ, chả trách Thanh Liên lại nói với anh Mạnh Phi Vũ không phải con trai nối dõi của nhà họ Mạnh, xem ra bên ngoài Khổng Thị luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, phía sau lưng thì làm điều ác đầy một bụng!
Đừng nói là thời cổ đại, dù là trong thế tục của thời nay thì loại chuyện này cũng khiến cho người nghe sởn tóc gáy!
“Chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi sải bước tiến lên trước.
“Anh đi đâu?”, Lý Tử Dương nhìn Tiêu Chính Văn không hiểu.
“Đương nhiên là đi ăn cơm rồi! Nếu không thì sao?”, Tiêu Chính Văn thẳng thừng nói.
“Ăn cơm? Không phải tôi đã nói với anh rồi hay sao, bắt buộc phải để bọn họ ăn trước, sau đó mới tới lượt chúng ta ăn!”, Lý Tử Dương vội vàng kéo Tiêu Chính Văn trở lại trong đám người.
“Tuyệt đối đừng đi bừa, quy định ở nơi này rất nghiêm ngặt!”, Lý Tử Dương nhỏ giọng dặn dò một câu.
“Cái gì? Quy định? Quy định do ai lập ra? Thiên Cung Bắc Cực sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi một câu.
“Hừ…nói cho đúng thì không phải quản lý của Thiên Cung Bắc Cực lập ra quy định này mà là Mạnh Phi Vũ tự thoả thuận ngầm!”