“Gỡ mặt nạ của cậu xuống!”
Mấy vị quốc lão không dám sơ suất, lạnh lùng nói.
“Quốc lão, tôi là Tần Vũ thật mà, vừa mới trở về từ Âu Lục! Dù xảy ra chuyện lớn gì thì tôi cũng phải gặp Thiên Tử ngay lập tức!”
Tần Vũ sốt sắng nói.
“Đợi đó!”
Một quốc lão trong số đó quay người bước vào trong Thiên Tử Các.
Năm quốc lão còn lại vẫn bao vây lấy Tần Vũ như cũ, không hề có ý định buông lỏng.
Năm phút trôi qua, vị quốc lão đó mới nói với Tần Vũ: “Thiên Tử cho gặp, giao nộp vũ khí!”
Tần Vũ giơ hai tay lên nói với mấy quốc lão: “Trên người tôi vốn dĩ không mang theo vũ khí, không tin thì mấy người có thể lục soát!”
Dứt lời, Tần Vũ sải bước tiến vào trong Thiên Tử Các, bước được một nửa thì đột nhiên xoay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn đang đứng sau lưng: “Vua Bắc Lương, nhiều năm không gặp, cậu tiến bộ không ít nhỉ, đã có thể đuổi kịp tôi rồi cơ đấy!”
“Nếu không có việc gấp gì, sao không cùng vào gặp Thiên Tử với tôi?”
Tiêu Chính Văn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được, anh Tần mời đi trước!”
Tần Vũ gật đầu với Tiêu Chính Văn, sau đó bước nhanh vào trong Thiên Tử Các.
Một quốc lão trong số đó đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói: “Vua Bắc Lương, chúc mừng cậu được phục chức!”
Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, sau đó sải bước tiến lên trên bậc thềm.
Nhiều năm về trước, Tần Vũ và Tiêu Chính Văn đã có cơ duyên gặp mặt một lần.
Thế nhưng khi đó Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy thực lực của Tần Vũ thâm sâu khó lường.
Còn bây giờ, anh đã vượt qua đối phương!
Vài năm ngắn ngủi, Tần Vũ thay đổi rất nhiều!
Nếu như anh ta không tháo mặt nạ xuống thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng suýt không nhận ra người bạn cũ từng quen biết này.
Lúc Tiêu Chính Văn trở lại Thiên Tử Các lần thứ hai, Tần Vũ đang nhỏ giọng bẩm báo với Thiên Tử điều gì đó.
Không khó để nhận ra mấy phần lo âu từ trong biểu cảm của hai người!
“Chủ soái Tiêu?”