Chương 643: Vượt ngục
Vừa dứt lời.
Một đám binh lính mặc quân phục đột nhiên xông vào từ phía sau Tiêu Chính Văn, ai nấy đều cầm theo lá chắn chống bạo động trên tay, lao tới trước mặt Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh như chớp, đằng sau còn một nhóm người khác lao thẳng vào câu lạc bộ.
Tất cả đều được trang bị vũ trang đầy đủ, đeo kính bảo hộ, tay giương súng trường!
Lạc Thiên Lang sợ mất hồn mất vía, điên cuồng bắn theo đồng đội, trúng tấm chắn chống nổ nhưng không phá thủng được.
Sau đó, nhóm binh lính này nhanh chóng áp chế được người của Lạc Thiên Lang. Trong chưa đầy nửa phút, đám người Lạc Thiên Lang đã bị còng tay áp giải lên xe.
“Mấy người thuộc chiến khu nào? Có quyền gì mà bắt giữ tôi?”
Lạc Thiên Lang không biết đối phương là ai, nhưng hắn có thể lờ mờ nhận ra đây là một đội ngũ rất mạnh.
Hơn nữa họ không giống với đám lính ở chiến khu Đông Nguyên, nhóm người này ra tay sạch sẽ lưu loát, không chỉ hành động nhanh chóng, mà trên người còn toả ra luồng sát khí.
Bắc Lương.
Ngoại trừ lính Bắc Lương, không có đơn vị lính nào có thể đạt đến trình độ này.
Khi Lạc Thiên Lang nhận ra điều này, hắn lập tức hoảng sợ.
Theo lời đồn, Bắc Lương tựa như một con rồng độc ác, ngoại trừ chủ soái Bắc Lương, không một ai có thể chế ngự được họ.
Nhưng tại sao lính Bắc Lương lại xuất hiện ở nơi này?
Lạc Thiên Lang còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị chụp khăn trùm đầu, hoàn toàn không biết mình bị đưa đi đâu.
Trên đường đi, hắn nghe thấy nhiều âm thanh bên tai, thậm chí còn nghe thấy tiếng súng máy đang được nạp đạn, khiến hắn nghĩ rằng mình bị đưa đến một kho vũ khí của chiến khu nào đó.
Khi khăn chụp đầu được gỡ xuống, hắn đã ngồi trong tù.
“Đây là đâu?”
Lạc Thiên Lang vô thức hỏi.
“Đây là Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, các anh đã bị tạm giữ. Ngày mai các anh sẽ bị đưa đến tổng bộ chiến khu Đông Nguyên để tổ chức toà án quân sự”.
Lính gác đáp lại bọn họ.
“Họ sắp đưa tôi ra tòa án quân sự? Đưa điện thoại cho tôi. Tôi muốn gọi cho tổng tư lệnh phân khu chín của chiến khu Đông Nguyên, tôi có chuyện muốn nói với anh ta!”
Lạc Thiên Lang lo lắng, không nhịn được mà hét lớn.
Vốn dĩ tương lai của hắn rất tươi sáng rộng mở, nhưng bây giờ chỉ vì một số tiền ít ỏi như vậy mà tự đưa mình ra hầu tòa án quân sự, quả là không đáng chút nào.
Bây giờ hắn hối hận vô cùng, thân phận của Tiêu Chính Văn chắc chắn không chỉ đơn giản là một thằng lính xuất ngũ, ít nhất không phải là một lính xuất ngũ bình thường.
“Các anh nghĩ tổng tư lệnh phân khu chín của chiến khu Đông Nguyên có thể bảo vệ các anh sao?”, lính gác cười lớn.
“Các anh đã tấn công người thường, đồng thời cấu kết quân đội và các doanh nghiệp, một loạt hành vi đủ để đưa các anh ngồi tù quân sự từ hai mươi đến ba mươi năm”.
“Nếu anh thành thật chỉ ra kẻ đứng sau chỉ đạo anh tại phiên tòa, anh vẫn có cơ hội được giảm án”.
Sĩ quan không chút nể nang mà nói thẳng, khiến trái tim của Lạc Thiên Lang như chìm xuống đáy vực.
“Sao lại thành ra như vậy chứ…?”
“Đội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Năm sau tôi nghỉ hưu rồi. Tôi không muốn lúc này lại phải ngồi tù đâu”.
Ai nấy đều hoảng sợ khi nghe thấy hình phạt này, một mặt không muốn chịu trách nhiệm, mặt khác họ biết mình đã sai.
Họ vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc tranh chấp bình thường, cũng tưởng rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.
Chỉ là thay Lạc Việt Trạch dạy dỗ một người bình thường, chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện.
“Đội trưởng, sao chuyện lại bị xé ra to thế này chứ?”
“Đều tại thằng Thạch Ngưu, Thạch Ngưu làm bị thương tất cả nhân viên trong công ty, không lớn chuyện sao được?”
“Nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn không có ở công ty, nếu không dùng cách này thì tôi làm sao tìm được anh ta chứ?”
“Đúng thế, hơn nữa việc chúng tôi gây sự ở công ty Na Na cũng đã được đội trưởng Lạc đồng ý, nếu không thì chúng tôi đã không gây sự với họ”.
“Nhiệm vụ này ban đầu cũng do đội trưởng Lạc đề xuất. Nếu các anh muốn hỏi về chuyện này, thì chi bằng đi hỏi đội trưởng Lạc xem phải làm thế nào”.
Bây giờ hình phạt chưa được thi hành mà họ đã nghĩ cách trốn tránh trách nhiệm rồi.
Sau cùng, đám người đẩy chuyện này lên đầu Lạc Thiên Lang, trong lòng Lạc Thiên Lang tức điên người, nhưng lại không tiện thể hiện ra.
Bởi vì hắn cũng biết khởi nguồn của chuyện này là do hắn.
Lạc Thiên Lang kiềm lại cơn giận, sau đó đứng lên từ mặt đất.
Hắn cử động cánh tay của mình một chút, mặc dù cơ thể hắn bị gãy xương nhiều chỗ, nhưng vẫn có thể cử động được.
Lạc Thiên Lang cảnh giác, quan sát tình hình hiện tại, họ đang ở trong tù.
Xung quanh đều đặt camera giám sát, có vẻ như chỉ có sĩ quan trước mặt đang tuần tra.
Nói cách khác, chỉ cần xử lý sĩ quan trước mặt, hắn sẽ được tự do.
Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Lang chống lưng, bước tới chỗ sĩ quan đang canh gác.
“Anh này, tôi cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh. Không biết tôi có được đi ‘xả’ không?”
Lạc Thiên Lang bước tới hỏi.
Môi của hắn trông rất khô vì chuyến đi dài.
Hơn nữa, hắn còn đang bị thương nên giọng điệu khi nói chuyện cũng yếu ớt.
Ban đầu, sĩ quan không muốn thả hắn ra ngoài, dù sao thì đây đều là những tù nhân sắp bị xét xử, đám người đó không đáng được thông cảm.
Nhưng nghĩ tới việc Lạc Thiên Lang trước mặt là binh lính của chiến khu Đông Nguyên, vả lại trên người còn có vết thương.
“Anh đứng đây chờ tôi một chút”.
Sĩ quan đi ra ngoài để tìm một người lính khác, cả hai mở phòng giam, tay cầm dùi cui, canh gác Lạc Thiên Lang, dẫn hắn vào nhà vệ sinh.
Ngay khi cửa phòng giam mở ra, Lạc Thiên Lang đột ngột đứng bật dậy, đá tung cánh cửa.
Cánh cửa sắt đập thẳng vào lính gác khiến anh ta văng ra ngoài, ngã xuống đất.
Sĩ quan nọ sững sờ, ngay khi anh ta vừa rút khẩu súng từ thắt lưng ra, Lạc Thiên Lang đã xuất hiện đứng bên cạnh anh ta trong nháy mắt.
Mặc dù hai tay của Lạc Thiên Lang bị còng lại nhưng hắn vẫn đưa còng về phía trước, dễ dàng nắm được tay sĩ quan, sau đó kéo mạnh và giật lấy khẩu súng ngắn trên tay anh ta.
“Ơ?”
Sĩ quan nhận ra rằng có chuyện không ổn, định hét lên.
Lạc Thiên Lang lập tức dùng hai tay bóp cổ anh ta, nhấc người lên đè vào tường, một lúc sau, sĩ quan ngã xuống đất, không kịp nói lời nào.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt, đám người trong phòng giam đều kinh ngạc há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng này.
Họ không ngờ Lạc Thiên Lang lại liều lĩnh tấn công người của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
“Bây giờ tôi cho các anh lựa chọn, một là cùng tôi rời khỏi chỗ này, chúng ta sẽ chạy trốn đến vùng núi, hai là lựa chọn ở trong tù, chờ bị đưa ra tòa án quân sự!”
Lạc Thiên Lang nhìn đồng đội của mình với ánh mắt dữ tợn.
“Tôi nói cho các anh biết, nếu phân khu chín của chiến khu Đông Nguyên không có ý định bảo vệ chúng ta, thì chúng ta chết là cái chắc!”
“Nếu các anh bỏ trốn cùng tôi thì còn cơ hội sống!”
Lạc Thiên Lang lên tiếng, kêu gọi đồng đội.
“Nếu bỏ trốn, chúng ta có thể trốn đi đâu? Vết thương trên người chúng ta còn chưa lành nữa…”
Thạch Ngưu không khỏi thắc mắc.
“Đi tìm em họ của tôi cái đã… Cố gắng tìm một nơi thật ít người”, Lạc Thiên Lang nói.