Một tháng trước toàn bộ quân Phá Long hai trăm nghìn người đều bị biên chế lại.
Cho dù trong tay Long Nhất có quân Bắc Lương bốn mươi nghìn người thì cũng chỉ có vài nghìn người là trụ cột của quân Phá Long mà thôi.
Đại quân ba trăm nghìn người của nước Hùng sắp áp sát đến nơi, đánh thế nào đây?
Tất cả tàu chiến ở chiến khu Đông Nguyên cộng lại cũng chỉ hơn bốn mươi chiếc.
Đối mặt với đội ngũ đẳng cấp bảy, tám mươi chiếc tàu chiến hạm cực lớn của Mễ Quốc, có thể thắng được sao?
Rất nhiều nước nhỏ ở phía Nam đang gấp rút muốn đánh vào.
Hiện giờ đang rơi vào tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này một đám quan chức lo sợ mình nói nhiều thêm một chữ thì sẽ gặp tai họa.
“Các vị đều là các quan chức trụ cột của Hoa Quốc, bây giờ đất nước gặp khó khăn, các vị không có ý kiến gì sao?”
Sắc mặt Thiên Tử càng trở nên khó coi.
“Thiên Tử, Hoa Quốc ta không thiếu binh sĩ, nhưng tướng sĩ có thể chiến đấu, thiện chiến thì lại…”
Lúc này một sĩ quan cấp tá của quân đội bước ra từ hàng cuối cùng thấp giọng nói.
Thật ra trong lòng các võ tướng đều tỏ như gương.
Với cục diện phức tạp như vậy thì chỉ có một người mới có thể khiến Hoa Quốc đứng vững.
Tiêu Chính Văn!
Tiếc là Tiêu Chính Văn đã thề rằng sau này nếu Hoa Quốc có chiến sự cũng không còn liên quan đến anh nữa.
Ngoài Tiêu Chính Văn ra, còn ai dám đảm đương trách nhiệm này?
“Hỗn láo!”
Thiên Tử còn chưa lên tiếng, ông Lạc đã quay đầu lại nhìn sĩ quan cấp tá đó nói: “Cậu dám ám chỉ Thiên Tử vô dụng sao?”
“Thiên Tử, tôi… tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi chỉ nói sự thật thôi. Nếu không đón Tiêu Chính Văn về thì e là không ai có thể giải quyết được cục diện này”.
“Người đâu!”
Thấy sĩ quan cấp tá đó vẫn cãi lại, ông Lạc lớn tiếng gọi cảnh vệ quân bên ngoài đại điện.
Hơn hai mươi cảnh vệ quân cùng bước đến kéo sĩ quan cấp tá đó ra ngoài.
Trong khi mọi người còn đang rất ngạc nhiên thì bên ngoài vang lên vài tiếng súng càng khiến các quan chức cảm thấy ớn lạnh.
Ông Lạc đang muốn thay Thiên Tử trừng trị sao?
“Ông… ông Lạc, ông, ông làm thế là có ý gì?”
Một quan chức già bỗng chỉ vào ông Lạc lớn tiếng chất vấn.
Cho dù vừa nãy sĩ quan cấp tá đó có nói gì không đúng, thì xử phạt thế nào cũng phải do Thiên Tử quyết định.
Nhưng ông Lạc chỉ ra lệnh một tiếng đã giết quan chức ngay trước mặt Thiên Tử?
Đây không phải là đang vượt quá bổn phận mà là đang thăm dò thái độ của các quan chức.
“Tôi có ý gì ư?”
Ông Lạc cười khẩy, sau đó xoay lưng về phía Thiên Tử chắp tay sau lưng nói: “Bây giờ mọi người đang bàn chuyện, người này lại dám nói bóng nói gió bênh vực cho Tiêu Chính Văn thì đáng chết!”