“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu liên tiếp giết chết bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục chúng tôi vốn dĩ tôi còn định sau khi trận chiến này kết thúc thì sẽ tìm cậu tính sổ, nếu cậu đã chủ động tìm tới thì cũng bớt phiền phức cho mấy người chúng tôi!”
Mấy cường giả Âu Lục cũng đồng loạt đứng dậy, gia nhập vào trong chiến đoàn!
Lúc này, mây đen phủ kín cả bầu trời Trần Gia Phố!
Sát khí hình thành nên từng trận gió xoáy, khiến những người xung quanh không khỏi liên tiếp lùi ra sau!
Mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ đồng loạt đứng dậy, vô số ánh mắt hết sức sắc lạnh nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn!
“Một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao như cậu, dù cầm vũ khí cấp thần trong tay thì cũng làm nên được trò trống gì?”
“Thật sự coi mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi như đám vô dụng ở trong thế tục sao? Dũng khí của cậu cũng đáng khen đấy, nhưng hành động thì quá mức ngu xuẩn!”
Những giọng nói châm biếm thi nhau truyền tới.
Rất rõ ràng, những cường giả vùng ngoài lãnh thổ này đã chuẩn bị kỹ càng để đánh Tiêu Chính Văn thịt nát xương tan chỉ với một đòn!
Mà lúc này, giọng nói của Từ Thiên Thuật lại vang lên!
“Tiêu Chính Văn, nếu như ban đầu không phải cậu quá ích kỷ, chịu giao tinh huyết cho tôi thì hôm nay sao có thể đi tới cục diện như thế này!”
“Với chiến lực cảnh giới Thiên Thần một sao của cậu thì sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay Hoa Quốc phải diệt vong thì cậu cũng chính là thủ phạm thực sự!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Từ Thiên Thuật, lạnh lùng cười nói: “Tôi là thủ phạm ư? Hừ! Mấy người khom lưng uốn gối trước mặt bọn chúng mà lại nói người khác mới là thủ phạm à?”
“Đúng là quá mức nực cười!”
“Lẽ nào lúc ông quỳ xuống, lúc Trương Thế Phong liếm đế giày cho người ta thì không nghĩ tới tội trạng của mấy người hay sao?”
“Có biết tại sao tôi không thể giao tinh huyết cho ông không?”
Từ Thiên Thuật bật cười lạnh lùng, nói: “Vì cậu ích kỷ! Cậu sợ chết!”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu ngón tay, điềm nhiên nói: “Vì ông không xứng!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ một tay chỉ lên bầu trời!
Mây đen kín trời lập tức tan đi!
Sát khí khắp không gian cũng biến mất tăm chỉ trong nháy mắt!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn lại giơ tay chỉ lên bầu trời thêm lần nữa, lạnh lùng hô lên một tiếng: “Sấm!”
“Rẹt rẹt rẹt!”
Vô số tia chớp đột nhiên giáng xuống từ trên bầu trời âm u!
Đánh thẳng lên trên khán đài của Vy Hào và Mỹ Lục!
“Ầm!”
Một màn sương máu toé ra, trên khán đài của Mỹ Lục đã không còn ai sống sót!
Mà bên phía Vy Hào cũng là cảnh tượng máu chảy thành sông!
Bên phía Âu Lục, người của mười gia tộc lớn và cả Andre cùng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Người bên phía Phi Lục vẫn đang ngẩn ngơ, mười mấy tia chớp còn to hơn cả vại nước cứ thế giáng xuống, biến bọn họ hoá thành tro bụi!
Bên phía Lý Tâm cũng y như vậy!
“Đã nhìn thấy chưa? Từ Thiên Thuật! Ông có sống thêm một nghìn năm thì cũng chẳng thể đạt được tới trình độ này, đưa tinh huyết cho ông ư? Ha ha! Hoa Quốc có câu thành ngữ rất phù hợp với ông, không biết xấu hổ!”
Từ Thiên Thuật hoàn toàn chấn động trước chiến thuật này của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nói không sai, dù cho ông ta có sống thêm một nghìn năm nữa thì ông ta cũng không thể hiểu được rốt cuộc một kẻ ở cảnh giới Thiên Thần một sao làm được như thế kiểu gì?
Lẽ nào cậu ta thật sự là thiên thần hạ phàm sao?