Nhưng không đến năm phút sau chỉ còn nghe thấy tiếng mấy âm thanh trầm đục.
Mười phút sau, Tiêu Chính Văn mới hít sâu một hơi đứng thẳng người, sau đó xách Charlie lên.
Lúc này Charlie đã mất ý thức, cả người dính đầy máu.
Lách cách!
Lách cách!
Tiêu Chính Văn cởi hai mảnh áo giáp trên người Charlie xuống rồi ném sang một bên, sau đó lại đấm vào người gã ba cú liên tiếp.
Ba cú đấm này khiến đầu Charlie vỡ nát.
“Ọe…”
Mấy doanh nhân nhà giàu nôn ngay tại chỗ.
“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu dám chống lại mệnh lệnh!”
Ông Trần run rẩy chỉ vào Tiêu Chính Văn, nhìn chằm chằm vào thi thể Charlie.
Thôi xong!
Toang rồi!
Cuộc đàm phán giữa Hoa Quốc với gia tộc Asia Lanci không còn cách cứu vãn nữa.
Tiêu Chính Văn lười để ý đến ông Trần, một chân đạp lên thi thể Charlie, lạnh lùng nhìn mấy gã đàn ông da trắng đến Hoa Quốc cùng với gã, trầm giọng nói: “Nghe đây, nếu ai trong các người dám bước lên lãnh thổ Hoa Quốc lần nữa thì hắn chính là ví dụ điển hình!”
“Bất kể là gia tộc Asia Lanci hay cả Âu Lục, kẻ nào dám xâm phạm Hoa Quốc đều phải chết”.
Nói xong Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá thi thể Charlie vào trong không trung.
Một lúc lâu sau thi thể gã mới rơi xuống đất tạo ra một cái hố lớn hình người.
“Được! Chúng tôi… chúng tôi sẽ chuyển lời lại cho gia tộc Asia Lanci”.
Mấy gã đàn ông da trắng vội vàng chạy đến kéo thi thể của Charlie ra khỏi hố lớn.
Hai người da trắng khác vừa định chạy đến nhặt áo giáp của Charlie, Tiêu Chính Văn liếc mắt, đằng đằng sát khí nói: “Muốn chết hả?”
Hừ!
Hai gã đàn ông da trắng vội lùi về sau mấy bước.
Bộ áo giáp này là của gia tộc Asia Lanci, chỉ cho Charlie mượn tạm mà thôi.
“Các anh không cần mang bộ áo giáp này về, chuyển lời đến tộc trưởng gia tộc Asia Lanci là tôi muốn lấy bộ áo giáp này”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhặt bộ áo giáp lên.
“Anh…”
Mấy gã đàn ông da trắng đều há hốc mồm, Tiêu Chính Văn đánh chết Charlie thì đã đành, ngay cả đồ cũng muốn giành luôn à?
“Các anh có ý kiến gì sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói.
“Không, không có!”