Mấy tên côn đồ khác phản ứng lại lập tức cầm vũ khí lên lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Anh là chủ soái Bắc Lương.
Cường giả cảnh giới Thiên Vương.
Dù kẻ lao đến có là một đám cường giả chủ soái đi chăng nữa thì lúc này anh cũng có thể giải quyết dễ dàng, huống hồ đây chỉ là một đám côn đồ chưa từng trải qua huấn luyện.
Chúng hoàn toàn không thể chặn được cú đấm như sắt thép của Tiêu Chính Văn.
Từng cú đấm hay cú đá của Tiêu Chính Văn đều có thể đánh cho chúng vỡ đầu chảy máu.
Có người cầm gậy sắt định đánh vào đầu Tiêu Chính Văn từ đằng sau.
Tiêu Chính Văn không quay đầu lại mà chỉ xoay người đánh lên cây gậy sắt, cây gậy bị anh đánh cong, gậy sắt và nắm đấm đánh trúng vào mặt tên đánh lén kia khiến đối phương ngã xuống không đứng lên được.
“Người này đáng sợ quá… đây đâu phải là người, cứ như xe tăng hình người ấy”.
“Người như này đâu cần vệ sĩ đi theo, dù anh ta có tung hoành khắp nơi cũng không ai dám động đến”.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau! Không chạy thì có thể bị đánh chết đấy”.
Sau khi đám côn đồ này nhận ra không thể đánh thắng được sức chiến đấu mạnh mẽ đó của Tiêu Chính Văn thì hỗn loạn bỏ chạy.
Nhưng Tiêu Chính Văn bước lên trước mấy bước đạp vào ngực Chó Hoang khiến hắn kêu thảm thiết.
Sau đó Tiêu Chính Văn lấy một tấm hình trong túi ra hỏi: “Đã từng gặp người này chưa?”
Lúc này anh Chó Hoang đã sợ muốn tè rồi, lập tức lắc đầu như trống bỏi nói: “Chưa… chưa gặp, xin đại ca giơ cao đánh khẽ, tôi không dám nữa”.
Nghe thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, hừ một tiếng: “Cút!”
Dứt lời, Chó Hoang đó đứng dậy chạy mất dạng.
Tiêu Chính Văn mặc đồ vào lại, sửa sang lại cổ áo mình, sau đó mới lửng thửng quay về khách sạn.
…
Lúc này Chó Hoang đang ở trong bệnh viện vừa được băng bó vừa kêu gào thảm thiết.
“Lần này chúng ta gặp phải tên ranh lợi hại rồi, có thể đối phương là lính xuất ngũ, không chỉ biết đánh đấm mà thực lực còn rất mạnh”.
“Xem ra chúng ta đành phải buông tha mục tiêu này rồi”.
Chó Hoang bị đánh nên hơi sợ.
“Anh Chó Hoang, nếu giờ mà buông tha thì lúc nãy chúng ta bị đánh vô ích rồi, nhiều anh em bị thương như thế mà anh có thể nuốt trôi cơn tức này sao?”
Tên tóc vàng bên cạnh cũng bị gãy chân.
“Nuốt không trôi cơn tức thì làm thế nào? Đều tại mày hết đó. Không nghe ngóng kỹ tình hình gì cả làm người của chúng ta tổn thất nhiều như thế”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Chó Hoang lại nổi giận.
“Người đàn ông này là một tên khó chơi, chúng ta không động vào được thì dĩ nhiên có người có thể động vào, hay là chúng ta bán tin tức của anh ta cho bang Bắc Thành?”
Tên tóc vàng dè dặt nói.
Bang Bắc Thành là một thế lực ngầm cực lớn ở địa phương, mạnh hơn chúng rất nhiều, số lượng người trong đó cũng vô cùng nhiều.
Lúc nãy chúng thấy Tiêu Chính Văn không lái xe mà đi bộ về.
Cũng có nghĩa là Tiêu Chính Văn sống ở gần đó, chỉ cần sắp xếp vài tai mắt là có thể tra ra được nơi Tiêu Chính Văn đang ở.
Mà vùng này là địa bàn của bang Bắc Thành, nếu chúng không động vào Tiêu Chính Văn được thì bán chút tin tức để kiếm tiền.
Tối hôm đó, Chó Hoang đến câu lạc bộ của bang Bắc Thành yêu cầu gặp hội trưởng của bọn kia – Trần Thâm.
Trần Thâm là thần tượng của Chó Hoang, cũng là hội trưởng quản lý băng nhóm lớn hàng trăm người.
Tổ chức của chúng liên quan đến các ngành nghề, nhưng vì Trần Thâm có thủ đoạn cao tay nên vẫn chưa bị diệt sạch.
Chó Hoang đi thẳng vào câu lạc bộ thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP ăn trái cây.
Trần Thâm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để râu, phía sau còn có mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Chó Hoang đi đến trước mặt Trần Thâm rồi nói sơ lược tin tức của Tiêu Chính Văn cho gã.
“Ồ? Mày nói đối phương là một tên lính xuất ngũ à? Hơn nữa hiện giờ có rất nhiều tiền?”, Trần Thâm hỏi.
“Tốt lắm, xem ra cậu ta vừa đến Thục Địa, đúng lúc bên tao đang thiếu một vệ sĩ”.
Nghe nói nắm đấm của Tiêu Chính Văn có thể đập nát ống sắt, Trần Thâm dấy lên ý nghĩ muốn trọng dụng nhân tài.
Gã không chỉ không có ý đồ tham tiền của Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn muốn Tiêu Chính Văn làm việc cho mình.
Trần Thâm vứt một xấp tiền ra trước mặt Chó Hoang, Chó Hoang vui vẻ cầm tiền rời đi.
Sau đó Trần Thâm lại lấy một xấp tiền nữa ra đưa cho người bên cạnh mình.
“Điều tra tin tức của người đàn ông mà Chó Hoang nói, nếu cậu ta là lính xuất ngũ thì tính cách hẳn là rất khó chơi, hơn nữa sẽ không đồng ý hợp tác với chúng ta”.
“Nghĩ cách tìm được điểm yếu của cậu ta, tốt nhất có thể biết người nhà của cậu ta ở đâu, khống chế được người nhà cậu ta thì không sợ cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm nở nụ cười đầy ẩn ý.
Gã rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý con người, biết rằng không thể dùng tiền để thuyết phục một số người.
Hiện giờ bang Bắc Thành của gã vẫn chưa bị diệt sạch là vì trong tay gã có điểm yếu của mấy quan chức cấp cao.
Nghe được lúc chiều Tiêu Chính Văn có cầm theo thuốc thì gã đã đoán được Tiêu Chính Văn đang phải chăm sóc người nhà.
Một lát sau, vệ sĩ quay lại nói với gã: “Bọn em đã tra ra rồi, người đàn ông đó tên là Tiêu Chính Văn, anh ta đang ở khách sạn Phượng Hoàng, hình như còn có vợ anh ta nữa”.
“Vậy thì tốt, đưa số tiền này cho lễ tân bảo lễ tân quan sát Tiêu Chính Văn kỹ vào, chỉ cần cậu ta ra khỏi khách sạn thì lập tức bắt vợ cậu ta lại”.
“Một khi vợ cậu ta ở trong tay chúng ta thì tao không tin cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm rít một hơi thuốc rồi phả ra một vòng khói dường như đang nắm chắc mọi thứ trong tay.
Sáng hôm sau, Tiêu Chính Văn định ra ngoài tìm người mà ông nội bảo mình phải tìm.
Hiện giờ mỗi ngày Khương Vy Nhan đều trong tình trạng buồn ngủ.
Dựa theo cách giải thích trong mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục, bây giờ có thể là thời điểm quan trọng để Khương Vy Nhan nâng cao thực lực.
Mà sau khi Tiêu Chính Văn ra khỏi khách sạn không lâu thì điện thoại anh bỗng vang lên.
“Hả?”
Số điện thoại Tiêu Chính Văn đang dùng là số mới nên rất ít người biết được số này của anh.
Bỗng dưng có ai gọi đến khiến Tiêu Chính Văn hơi khó hiểu.
Vừa mới bắt máy, bỗng chốc Tiêu Chính Văn lại nổi giận.
“Chồng ạ? Chồng ơi, anh đang ở đâu thế… em sợ lắm”.
Giọng Khương Vy Nhan vang lên từ đầu bên kia, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có người bắt Khương Vy Nhan đi rồi.
Lúc này Khương Vy Nhan bị trói trên ghế sofa, hoảng sợ liên tục kêu cứu với Tiêu Chính Văn.
“Nếu muốn cứu vợ mày thì đến câu lạc bộ Bắc Thành tìm tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì tao sẽ không làm hại đến vợ mày. Nhưng nếu mày không chịu đến thì đừng trách tao không nương tay”.
Trần Thâm ở đầu dây bên kia đe dọa.
Tiêu Chính Văn tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại.
Không nói nhiều thêm, anh tiện tay ngăn một chiếc xe lại rồi bảo đối phương chở đến câu lạc bộ Bắc Thành.
Lúc này Trần Thâm đã cử người đứng dưới lầu chờ Tiêu Chính Văn đến.
Sau khi đến câu lạc bộ Bắc Thành, lập tức có người mời anh lên phía trên câu lạc bộ.
Đi đến phòng VIP thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa lấy dao gọt hoa quả cắt móng tay.
“Tao đã xem tư liệu về mày, tên mày là Tiêu Chính Văn đúng chứ? Đến từ Giang Trung nhỉ? Nghe nói trước đây mày từng là lính, tao muốn thử bản lĩnh của mày ra sao”.
Trần Thâm giơ tay búng một cái tách, một vệ sĩ thân hình cường tráng ở đằng sau đi ra.
“A Lực đứng đằng sau tao này là một võ sĩ quyền anh ngầm, mày có thể chống đỡ được đòn tấn công của cậu ta trong vòng ba phút thì tao công nhận bản lĩnh của mày, có thể cho mày gặp vợ”.
Trần Thâm giơ ba ngón tay lên: “Nếu mày làm không được thì tao không thể đảm bảo an toàn cho vợ mày”.
A Lực vung nắm đấm xông về phía Tiêu Chính Văn, một đòn của Tiêu Chính Văn đập lên mặt hắn ta.
Thậm chí A Lực còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị văng ra xa, lõm vào trong bức tường để lại một cái hố lớn.
Sức tấn công khủng khiếp này khiến Trần Thâm khiếp sợ, sau đó gã vui mừng nhìn Tiêu Chính Văn như nhặt được vàng.
“Mạnh quá, đúng là mạnh thật. Có mày làm vệ sĩ cho tao, sau này bang Bắc Thành của tao sẽ là vô địch thiên hạ”.
Trần Thâm không khỏi cất cao giọng nói, thậm chí còn vỗ tay cho Tiêu Chính Văn.
“Anh gọi tôi đến là muốn tôi làm vệ sĩ cho anh à?”
Tiêu Chính Văn không nhịn được khẽ cười.