Gần như trong lúc tia lửa điện lóe lên, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn nhanh chóng bay ra, phóng thẳng về phía Tần Vương đang ở cách đó không xa.
Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến sự tấn công của Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long, mà dùng tốc độ cực nhanh để tấn công Tần Vương.
“Ngông cuồng!”
Tần Vương gầm lên, nâng tay đánh một chưởng, uy thế vô song, một trận gió lớn cuốn lên, phóng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Chỉ trong thoáng chốc, Thiên Tử Các rơi vào cảnh tượng hỗn loạn.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc nhân cơ hội này bảo vệ Thiên Tử ở phía sau từ từ lùi ra điện sau.
Lúc này một mình Tiêu Chính Văn bị ba người bao vây tấn công, nếu không phải vì trước đó bị thương nặng thì có lẽ anh vẫn còn sức để đánh trả.
Nhưng lúc này vừa đánh chưa được hai phút, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hoa mắt choáng váng, từng cơn khí huyết trào lên.
Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng kiên trì, một khi vết thương cũ tái phát thì hôm nay chắc chắn là ngày chết của anh.
Dù có đổ máu cũng phải bảo vệ Thiên Tử rời khỏi đây an toàn.
“Phụt!”
Bên ngoài đại điện vang lên âm thanh chói tai, Thu Vạn Hành bị văng ra ngoài như một viên đạn pháo.
Võ Thí Thiên khinh thường liếc nhìn thi thể của Thu Vạn Hành, ông ta hừ một tiếng rồi sải bước đi vào Thiên Tử Các.
Ông ta muốn tự tay giết chết Tần Vương.
Để lấy lại ngôi vị sau này của mình, giữ vững căn cơ.
Lý Quốc Song vội vã chạy đến cản lại.
Nhưng thực lực giữa cụ ta và Thu Vạn Hành khác xa một trời một vực.
Bốn người họ đều là Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Nhưng mức độ thực lực lại khác nhau.
Trong bốn người chỉ có một mình Thu Vạn Hành là người có khả năng đánh với Võ Thí Thiên.
Dù như thế, Thu Vạn Hành cũng không đỡ được quá mười chiêu đã bị Võ Thí Thiên giết chết.
Lúc này Võ Thí Thiên đã dung hợp gần một nửa trái tim rồng Hắc Long, mà tim rồng Hắc Long lại thiên về chém giết!
Thế nên mặc dù Võ Thí Thiên chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, nhưng thực lực đã vượt xa mức độ mà Thiên Vương bốn sao có thể đối địch.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao thì ông ta cũng có sức đánh một trận.
“Xoẹt!”
Một vòng sáng màu bạc lóe lên trong lòng bàn tay Võ Thí Thiên, thanh kiếm dài chém về phía Lý Quốc Song.
Đòn tấn công này vừa không có uy thế đáng sợ gì vừa không có âm thanh xé tan bầu trời cực lớn nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sát khí kinh khủng.
“A!”
Thậm chí Lý Quốc Song không kịp ra tay đã kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể bị Võ Thí Thiên chém làm đôi.
Vù!