Đoàn Hải Long quỳ xuống đất nói.
Nhạc Trung Kỳ là huyền thoại của mấy trăm năm.
Là sự tồn tại bất khả chiến bại trong năm Hồng Vũ Đại Minh của Hoa Quốc.
Truyền kỳ sống thật sự!
Đừng nói đến cấp bậc của Đoàn Hải Long, dù chưởng giáo của năm đại danh sơn đến cũng phải cung kính gọi người ta một tiếng tiền bối.
“Sai ư? Ha ha”.
Nhạc Trung Kỳ cười khẩy, đảo mắt nhìn đám người Đoàn Hải Long với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đoàn Hải Long hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn trực diện vào mắt Nhạc Trung Kỳ.
“Nếu tôi không đến có phải đầu của cậu này đã nằm trên chỗ cống vật rồi không?”
Nhạc Trung Kỳ hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Tiêu Chính Văn là người duy nhất có hy vọng dung hợp năm quả tim rồng trong vài trăm năm nay.
Nói cách khác, sự sống chết của anh sẽ ảnh hưởng đến Quốc Vận của Hoa Quốc.
Tổ Long khôi phục còn cần phải có một người kế thừa vận mệnh.
Nếu người kế thừa vận mệnh này xảy ra chuyện gì trước khi Quốc Vận hưng thịnh thì Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ lụi tàn.
Thiên Tử cũ sẽ mất mạng một cách uổng công vô ích.
Nhạc Trung Kỳ là người canh mộ của Đế Tuấn, đã không còn mặn mà gì với danh lợi ở thế gian.
Một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh bảo vệ tim rồng Bạch Long của mình, đợi đến lúc người có thể đưa Quốc Vận Hoa Quốc đi lên thì dẫn người đó đi lấy tim rồng Bạch Long để Hoa Quốc được đứng lên đỉnh cao của thế giới lần nữa.
“Ông cụ, ông nghe tôi nghe nói đã, là nhà họ Trương, là nhà họ Trương! Vì Tiêu Chính Văn giết người nhà họ Trương nên tôi… tôi chỉ làm theo lệnh, tôi… tôi thật sự không có ý đồ này”.
“Hơn nữa Tiêu Chính Văn không thù không oán với tôi, tại sao tôi phải mưu hại cậu ta chứ? Mong ông cụ suy xét rõ ràng, cầu xin ông cụ tha mạng”.
Dứt lời, nước mắt Đoàn Hải Long tuôn rơi, quỳ xuống đất ra sức dập đầu.