"Tốt nhất nên loại bỏ mấy người chủ sự của nhà họ Phương, trừ bỏ mối nguy hại trong thành Đại Phong!"
Hầu như mọi người đều vỗ tay khen ngợi chuyện này, âm thầm tán thưởng Tiêu Chính Văn!
Trên xe ngựa, ánh mắt của Tần Lương Ngọc chậm rãi nhìn về phía Tiêu Chính Văn, chuyện hôm nay chỉ có một cách giải thích, đó là Tiêu Chính Văn nhìn ra thân phận của bà ta, cho rằng có Đại Đế duy nhất trong thành Đại Phong như bà ta che chở mới dám ra tay tàn nhẫn như vậy!
Nhưng cho dù ở trong núi Thái Thương, Tần Lương Ngọc cũng chưa bao giờ bộc lộ toàn bộ tu vi của mình, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn ra thân phận của mình từ lúc nào thế?
"Chị Tần, sao vậy? Tôi có chỗ nào không ổn sao?" Tiêu Chính Văn thấy ánh mắt Tần Lương Ngọc sâu thẳm nhìn mình, khó hiểu hỏi.
"Tiêu Chính Văn, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một người!"
Tần Lương Ngọc mỉm cười nói.
Ngay lập tức, bà ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong đôi mắt đẹp của bà ta toát ra vẻ buồn bã mờ nhạt.
Thật ra đừng thấy bà ta rời khỏi núi Thái Thương một cách an toàn mà lầm, vì bị mắc kẹt trong đại trận quá lâu nên tính mạng của bà ta đã sắp đến hồi kết.
Bất kể là Đại Đế hay Đế Quân thì tuổi thọ đều có giới hạn, vốn dĩ với tu vi của Tần Lương Ngọc thì tuổi thọ có thể đạt tới mười nghìn năm, đáng tiếc trận pháp trong núi Thái Thương đã làm tiêu hao hơn 90% tuổi thọ của bà ta!
Dựa theo tính toán của bà ta, bản thân nhiều nhất chỉ có thể sống thêm mấy năm nữa mà thôi!
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao bà ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực thế hệ trẻ của Nguyệt Hoa Các.
Hơn nữa, bà ta cũng đang tìm kiếm một người có thể dẫn dắt Nguyệt Hoa Các đi tới huy hoàng.
Cũng vì mục đích này mà Tần Lương Ngọc mới đi theo Tiêu Chính Văn suốt chặng đường, một mặt bà ta có ấn tượng tốt với thanh niên trẻ này, mặt khác bà ta cũng âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn.
Nếu không, đường đường là Đại Đế của một thế hệ, sao lại lén lút ở cùng một chỗ với một tiểu bối như Tiêu Chính Văn chứ?
Trong nháy mắt, Tần Lương Ngọc đã dẫn Tiêu Chính Văn đi khắp nơi trong thành Đại Phong, mãi đến khi trở về thị trấn nhỏ trước đó, Tần Lương Ngọc mới tạm biệt Tiêu Chính Văn: "Tôi còn có việc quan trọng phải làm, hôm sau chúng ta sẽ gặp lại!"
Nói xong, bà ta khoát tay áo, một tia sáng từ chiếc xe ngựa chợt lóe, nâng xe ngựa và đi thẳng lên trời!